Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

The faith

BẠN cảm thấy bây giờ mọi giá trị đều bị đảo lộn. Và do vậy, trong cuộc sống, theo BẠN, con người ta thường cần tới đức tin.
Tôi chợt nhớ tới một bài luận mới được đọc, viết cho thiếu nhi - Không sợ sai lầm

Bạn ơi, nếu bạn muốn sống một đời mà không phạm chút sai lầm nào, làm gì được nấy, thì đó hoặc là bạn ảo tưởng, hoặc là bạn hèn nhát trước cuộc đời.
Một người mà lúc nào cũng sợ thất bại, làm gì cũng sợ sai lầm là một người sợ hãi thực tế, trốn tránh thực tế, và suốt đời không bao giờ có thể tự lập được. Bạn sợ sặc nước thì bạn không biết bơi; bạn sợ nói sai thì bạn không nói được ngoại ngữ! Một người mà không chịu mất gì thì sẽ không được gì. Sai lầm cũng có hai mặt. Tuy nó đem lại tổn thất, nhưng nó cũng đem đến bài học cho đời.
Khi tiến bước vào tương lai, bạn làm sao tránh được sai lầm? Nếu bạn sợ sai thì bạn chẳng dám làm gì. Người khác bảo bạn sai chưa chắc bạn đã sai, vì tiêu chuẩn đúng sai khác nhau. Lúc đó bạn chớ ngừng tay, mà cứ tiếp tục làm, dù cho có gặp trắc trở. Thất bại là mẹ của thành công.
Tất nhiên bạn không phải là người liều lĩnh, mù quáng, cố ý mà phạm sai lầm. Chẳng ai thích sai lầm cả. Có người phạm sai lầm thì chán nản. Có kẻ sai lầm rồi thì tiếp tục sai lầm thêm. Nhưng có người biết suy nghĩ, rút kinh nghiệm, tìm con đường khác tiến lên.
Những người sáng suốt dám làm, không sợ sai lầm, mới là người làm chủ số phận của mình.


Niềm tin vào chính bản thân có lẽ là điều quan trọng nhất, trên hành trình chúng ta tìm kiếm đức tin để nhìn vào xung quanh, nhìn vào cuộc sống, với con người...
Mỗi lần ta mất niềm tin là một lần thang giá trị cuộc sống nâng cao thêm một bậc. Và quĩ thời gian của ta lại thu hẹp thêm chút ít, để ta mải miết đi tìm lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình, mà tự nhiên vuột mất. Có thể tại ta. Có thể tại ai khác. Nhưng sau cùng, người thương tổn vẫn chỉ là ta.

---

LỜI MẸ DẶN - Phùng Quán

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối Mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn
Nhưng không Mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
- Con ơi - Trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.

- Mẹ ơi chân thật là gì?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu.

Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không! những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời
In lên vết son đỏ chói.

Người làm xiếc đi giây thật khó
Nhưng chưa khó bằng nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.

Năm nay tôi hai mươi nhăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.

Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu

Tôi muốn làm nhà văn chân thật
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.


TƯ LIỆU : Văn, NXB Hội Nhà Văn, Hà Nội - 1957
12:01, 24/04/2011

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011

LỜI HỨA LÚC BÌNH MINH

Hết rồi. Biển Big Sur không một bóng người, còn tôi vẫn nằm trên cát, đúng chỗ tôi đã ngã xuống. Sương mù biển khơi làm cho mọi vật trở nên dìu dịu; phía chân trời không một cánh buồm ló dạng; trên một mỏm đá, trước mặt tôi, hàng nghìn con chim đang đậu; trên một mỏm đá khác là một gia đình chim hải cẩu: hải cẩu bố cứ dập dềnh trên mặt sóng, bóng nhẫy và đầy vẻ tận tâm, miệng ngậm một con cá. Thi thoảng, những con nhạn biển hạ xuống gần đến mức tôi phải nín thở, và nhu cầu xưa cũ trỗi dậy trong tôi: một lát nữa thôi, chúng sẽ đậu lên mặt tôi, nép mình vào cổ tôi, vào vòng tay tôi, một lát nữa thôi, chúng sẽ phủ khắp người tôi... Ở tuổi bốn mươi bốn, tôi vẫn còn mong được âu yếm thực sự. Tôi đã nằm trên cát lâu lắm rồi, nằm bất động như thế trong khi những con bồ nông và chim cốc đậu thành vòng tròn quanh tôi và lúc nãy, một con hải cẩu đã thả mình theo sóng đến tận chân tôi. Nó ở đó một lúc lâu và ưỡn mình trên hai vây nhìn tôi, nhìn xong lại quay về với đại dương. Tôi mỉm cười với nó, nhưng trông nó có vẻ nghiêm nghị và đượm buồn, như thể nó biết điều gì đó.
 ...
Hết rồi. Bờ biển Big Sur trống vắng hàng trăm cây số, nhưng thỉnh thoảng khi ngẩng đầu lên, tôi lại thấy mấy chú hải cẩu trên một mỏm đã trước mặt và hàng nghìn chim cốc, mòng biển cùng bồ nông trên một mỏm đá khác, và cũng thỉnh thoảng, tôi thấy tia nước phun lên từ những con cá voi đang bơi ngoài khơi, và lúc tôi nằm bất động vài giờ trên cát như vậy, một con kền kền bay lượn chầm chậm trên đầu tôi.
Giờ thì cú ngã của tôi đã xảy ra được nhiều năm rồi, tôi thấy dường như chính tại nơi này, chính tại những mỏm đá ở bờ biển Big Sur này, tôi đã ngã xuống và suốt bao lâu nay, tôi vẫn lắng nghe và tìm cách hiểu tiếng thì thầm của đại dương.
Thành thực mà nói, tôi chưa thua cuộc
 ...
Thế đấy. Sắp phải rời xa bờ biển, nơi tôi nằm nghe biển khơi đã rất lâu rồi. Tối nay, ở Big Sur, sẽ có sương mù nhẹ, trời sẽ se lạnh, còn tôi, tôi chưa bao giờ học cách nhen lửa để tự sưởi ấm mình. Tôi sẽ cố nán lại đó một lúc nữa, để lắng nghe, bởi vì tôi luôn có cảm giác mình sắp hiểu những gì đại dương muốn nói. Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười và lắng nghe… Tôi vẫn còn giữ những thói quen lạ lùng đó. Bờ biển càng hoang sơ tôi càng thấy nó đông đúc. Những chú hải cẩu đã lặng im trên những mỏm đá, và tôi ở đó, mắt nhắm lại, miệng mỉm cười, tôi tưởng tượng một chú hải cẩu nhẹ nhàng đi về phía mình còn mình thì bỗng cảm thấy một chiếc mõm thân thương cà vào má và hai vai. Tôi đã từng sống.

Romain Gary


TƯ LIỆU:
 


MOTHER IN THE DREAM

Trong đất trời bao la rộng lớn
Em mơ thấy mẹ đang cầu nguyện cho em
Mẹ đưa cho em sữa, thứ quí giá của đất trời
Mẹ của em ở một nơi rất xa
Trong khi những vì sao đang lấp lánh trên đồng cỏ xanh
Em lại nghĩ về khuôn mặt ân cần của mẹ
Mẹ ở thiên đường và cầu nguyện cho em một cuộc sống bình an, hạnh phúc

Mẹ đang ở một nơi rất xa
Trong giấc mơ, em thấy ngôi nhà thân yêu của mình hiện ra dưới ánh nắng mặt trời
Và mẹ đang hát những khúc ca êm đềm
Có một dải cỏ xanh trải dài trước nhà em
Mẹ em đang ở một nơi rất rất xa và chờ đợi em trở về
Mẹ ở thiên đường và cầu nguyện cho em một cuộc sống bình an, hạnh phúc

"Gửi" cho mẹ những "bông hoa thánh sương"
Con có thể cảm nhận được từ ánh mắt của mẹ
Con của mẹ đã bị đánh thức bởi giấc mơ
Hãy đến đây mẹ của con
Con mơ cưỡi chim bạc bay trên bầu trời
Con mơ mẹ mang cho con hạnh phúc
Con trai của mẹ đang đến và làm ơn hãy đợi con
Mẹ ở thiên đường và cầu nguyện cho em một cuộc sống bình an, hạnh phúc

 

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

Tình yêu tìm thấy . TCS

Biết ơn đời những tin vui 



Từ khi có đôi chân vào  đời
Màu hoa lá quen như mặt người
Với bao ngày sống buồn vui
những tình yêu tìm thấy
Từng ngọn núi con sông ruộng vườn
Từng giòng suối con kênh đầu làng
Đã mang hình bóng quê hương
Đã nuôi giòng máu trong tim


Tiếng ru mẹ hát những năm xưa
Mãi là lời ca dao bốn mùa
Tìm thấy nỗi nhớ từ mỗi chiếc lá
Góc phố nào cũng thấy quê nhà


Từng ngày nắng hay mưa vội vàng
Từng chiều xuống hay đêm dịu dàng
Đã đi vào nỗi đời riêng
Đã cho hạnh phúc thầm kín
Còn tìm thấy quanh đây tình người
Còn tìm thấy bao nhiêu mời gọi
Những tâm hồn lá xanh tươi
Biết ơn đời những tin vui.

Trịnh Công Sơn, 1982

         


Chú thích:

Bài hát được sáng tác cho phim Tình yêu của em. In lần đầu tiên dưới dạng giấy rời, loại bỏ túi, khổ 8x12cm, có hình TCS ngoài bìa, và ghi rõ Giấy phép xuất bản số 19/S GPNT/XB ngày 23/6/83, Cục Xuất bản và Báo chí. Giá 2 Đ.

Trong nỗi đau tình cờ . TCS

yêu em không cần vội vã  


Tôi đã yêu em bao ngày nắng
Tôi đã yêu em bao ngày mưa
yêu em bên đời lặng lẽ 


Tôi đã đưa em qua nhiều phố
những sáng mênh mông tôi ngồi nhớ
yêu em trái tim thật thà
yêu đầy mùa nắng mùa mưa
yêu trong nỗi vui đợi chờ
Đâu ngờ tình như lá úa
khiến tôi chia lìa từng giấc mơ 


Tôi đã yêu em trong mùa gió
khi lá cây khô bay đầy ngõ
yêu em không cần vội vã
Tôi đã yêu em như trẻ thơ
Đâu biết đôi khi có lìa xa
yêu trong nỗi đau tình cờ.... 


Trịnh Công Sơn, 1981