Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

Gửi một tình yêu

Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em, ta càng thấy yêu em...



Tháng Sáu, mưa, mưa
Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ
Trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì
Em như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm đong đầy trí nhớ

Kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã
Tình xưa giờ quá xa
Hoa cúc vườn nhà ai thả từng chùm
Cho anh thương áo em vàng
Tháng Sáu trời buồn
Tháng Sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
Như em, như em...


Biển, nỗi nhớ và em



Điều giản dị



Gửi một tình yêu



Khúc mưa



Mơ về nơi xa lắm



Một dại khờ, một tôi



Nỗi nhớ mùa đông



Tình khúc 24



Tình khúc mong manh



Có điều gì nhói lòng anh sau đôi mắt ấy
Ðôi mắt em thăm thẳm nỗi buồn si
Chiều chơi vơi ta ngồi bên quán vắng
Nghe hoàng hôn chết lặng trên phố buồn

Từ bao giờ dạt trôi đời con sóng
Những cuộc tình năm tháng đã tàn phai
Ngỡ chỉ còn cơn say bồng bềnh men đắng
Sao chiều nay tình chợt dâng đầy

Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ
Một bờ vai một quán nhỏ huyền thiên (?)
Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ
Mùa thu tan trong mắt em
Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
Tình yêu mang khát vọng tuổi thơ
Anh chỉ có một chiều tóc em lộng gió
Ru đêm vào cơn mơ

Sẽ còn lại với ta một hoàng hôn ấy
Dù mai đây tình như chiếc lá cuối trời
Có điều gì giống như hư ảo
Khi mắt em ấm áp một niềm yêu
Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại
Về ru anh mê mải cánh buồm xa
Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ
Vòng tay đưa anh về khát vọng xưa
Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
Một chiều mưa bờ vai nhỏ mùa thu

Sẽ còn lại với ta một hoàng hôn ấy
Dù mai đây tình như chiếc lá cuối trời
Có điều gì giống như hư ảo
Khi mắt em ấm áp một niềm yêu
Có điều gì giống như hư ảo
Khi mắt em ấm áp một niềm yêu



NGUỒN: http://guitarpro.vn/showthread.php?t=4644

Đọc sách

1. CAO HÀNH KIỆN bàn về nghệ thuật truyện ngắn

Thời đại dùng tiểu thuyết để viết truyện ngắn trong lịch sử phát triển tiểu thuyết đã kết thúc từ lâu. Giờ đây dùng tiểu thuyết để khắc họa nhân vật hay sáng tạo tính cách cũng đã cổ lỗ. Ngay cả việc mô tả hoàn cảnh mà không được thay thế bằng phương thức kể chuyện mới cũng làm cho người ta thấy nhạt nhẽo. Ngày nay thời đại mới, ở hình thức văn học của bộ môn cổ xưa này về quan niệm và nghệ thuật không thể không đổi mới. Sự cách tân và hợp mốt không phải là một chuyện như nhau. Để phân biệt cho tách bạch hai điều này cần phải nhẫn nại. Điều tôi muốn ở bản thân mình chính là sự nhẫn nại đó.
Tôi không định nhận sự ca ngợi của mọi người khi tuyên bố sự ra đời của một loại tiểu thuyết mới, mà chỉ là không ngừng tìm kiếm cho mình một lối đi. Trong tập này có hơn chục truyện ngắn, ít nhiều cũng phần nào thể hiện được một chút nỗ lực của tôi. Sự cố gắng này có thể được đúc kết như sau:
1. Những truyện này tôi đều không hề có ý đi kể câu chuyện, cũng không phải là tình tiết, không có những hấp dẫn quyến rũ người đọc của truyện ngắn thông thường. Thoảng có đôi chút hấp dẫn thì có thể nói đó chính là sự hấp dẫn tự bản thân ngôn ngữ. Tôi cho rằng nghệ thuật của bộ môn truyện ngắn suy cho cùng chính là sự thể hiện của ngôn ngữ, chứ không phải là sự mô tả đối với hiện thực. Tiểu thuyết sở dĩ hay là bởi nó có thể dùng ngôn ngữ để thức tỉnh những cảm xúc chân thực của người đọc.
2. Trong những truyện ngắn này, tôi không giải quyết bằng cách mô tả các hình tượng nhân vật mà chủ yếu sử dụng các nhân xưng khác nhau, nhằm mang đến cho người đọc một góc độ cảm xúc khác, đôi lúc có thể thay đổi góc độ này, để cho người đọc quan sát và thể nghiệm ở những cự ly và góc độ khác nhau. Tôi cho rằng cái được gọi là tính cách mới này có một nội hàm phong phú hơn nhiều.
3. Trong những truyện ngắn này tôi loại bỏ sự mô tả thuần nhất khách quan với hoàn cảnh. Giả như có đôi chỗ mô tả thì cũng đều xuất phát từ một góc độ mô tả chủ quan nào đó. Vì vậy cảnh vật loại này có thể nói là một dạng hiện tượng hay nội tâm đối với sự phản ánh bên ngoài, bởi sự mô tả dạng chụp ảnh không phù hợp với bản tính của ngôn ngữ.
Như vậy cả ba nội dung trên đều thống nhất trong một lưu trình ngôn ngữ. Tôi cho rằng nghệ thuật của truyện ngắn chính là đạt được sự thực hiện trong lưu trình ngôn ngữ này.
Cũng cần phải nói rõ là tôi không phản đối việc đề cập hiện thực xã hội trong truyện ngắn. Nhưng tôi nghĩ rằng việc giải quyết từ chính trị, luân lý, xã hội, triết học cho đến muôn vàn những vấn đề của văn hóa và lịch sử trong xã hội không phải các nhà văn có thể đảm nhiệm được. Những vấn đề này chẳng bằng hãy cứ để các nhà chính trị, luân lý, đạo học, pháp học, xã hội học, triết học, các sử gia văn hóa chuyên nghiên cứu bàn thảo có thấu triệt hơn không. Còn điều mong mỏi ở các nhà văn là sự nhận biết đối với bản thân con người.
Con người hiện đại mới thoát ra khỏi tình trạng mông muội chưa được bao lâu, để có được sự nhận thức tường tỏ chính bản thân mình sợ rằng còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, còn tôi hy vọng có thể tìm ra một ngôn ngữ chân chất hơn, đầy đủ hơn, thực tế hơn để nhận thức bản thân con người. Tôi không rõ tiếng Hán mà chúng tôi đang dùng hiện nay liệu có đủ khả năng để biểu đạt nhận thức này hay không. Tôi cũng đồng thời biết là mình còn cách xa sự biểu đạt này.


(MUA CẦN CÂU CHO ÔNG NGOẠI, 80s)
---
- Cao Hành Kiện, Linh Sơn, NXB Văn học, H., 2001 - KM.000301 [N(414)3/L312S], 0103-11-32011
- Nguyễn Bá Thính (dịch), Truyện cực ngắn hay nhất của Trung Quốc (tập 4), NXB Văn học, H., 2003 - M/10924 [N(414)3/TR.527.C], 2202-01032011
- Truyện ngắn Cao Hành Kiện, NXB CAND, H., 2004 - M/13744 [N(414)3/TR.517.N], 2202-01032011

Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

Câu chuyện tình yêu

1. Tháng ngày chờ mong
Nếu như mùa đông đừng buốt giá
Để mùa cây xanh lá
Để lòng ta không có những ưu phiền quá
Để triền miên những ngày tháng dịu dàng.




2. Cầu vồng đêm mưa
Dưới đêm mưa, gió mưa hát bằng lời
Niềm tin ta dễ thay, niềm vui dễ vay
Khi xa mặt cách lòng
Ta trở lại với nhau ư?
Sau những ánh lửa,
Vì mùa mưa ta thấy lạnh lùng
Vì đêm che giấu muôn trùng
Hay lòng ta nhung nhớ không cùng




3. Bài hát cho em
Đêm qua em mơ, mơ về anh.
Muôn vì sao trên trời.
Mơ về anh!




4. Cánh buồm đỏ thắm
Ngỡ ngàng phút giây em đến ngập chiếm hồn anh
Dường như đôi chân không còn bước trên thế trần
Người ơi ta nào quen biết
Mà sao nghe hồn tha thiết
Em là giấc mơ của anh
Thơ ngây đôi mắt đợi xa xôi mơ màng...

Ngỡ ngàng phút giây anh đến ngập chiếm hồn em
Xôn xao cánh buồm đỏ thắm cổ tích xưa
Vòng tay chưa hề quen biết
Bờ môi chưa từng tha thiết
Bỗng nhiên thật gần đâu đây
Bỗng nhiên em muốn về bên anh mãi mãi...



Mãi là dư âm đẹp nhất của thời gian
Em yêu cánh buồm cổ tích mang hình bóng anh
Lòng em nuôi ngàn con sóng chờ hôm nay ngày anh đến
Anh là giấc mơ của em
Em tin bằng nỗi chờ mong từng giây phút...


5. Bức thư tình đầu tiên
Bạn đời ơi,
Anh mơ mỗi sớm tỉnh giấc,
Mắt anh kiếm tìm,
Tai anh lắng nghe,
Môi anh cất tiếng gọi,
Và vòng tay anh rộng mở đón em vào lòng.




6. Thế giới tuyệt vời
Cuộc sống bên anh rất lạ lùng.
Bao nhiêu đổi thay ngày anh đến.
Không nhiều cuộc vui với bạn bè.
Không còn say mê những đỉnh cao.
Chỉ ước mong sao được gần bên anh, được sống vì anh
Và cả thế giới ngày nào được thay bằng anh.




7. Điều ngọt ngào nhất
Chỉ có tôi hiểu vòng tay ấm áp mỗi khi anh ôm xiết tôi
Chỉ có tôi hiểu tình yêu mà anh vì tôi đắp say
Những ngày nắng hạ mưa đông




8. Bức thư tình thứ hai
Lặng nghe lời dịu dàng anh nói:
"Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều"




9. Những mùa đông yêu dấu
Mùa đông xa nhau
Biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ
Mùa đông gặp nhau,
Khát khao được gần nhau hơn




10. Ngày cưới



Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Ta đã yêu trong mùa gió

Ta đã yêu nhau chưa vậy
Chiều qua rất êm như môi em



1. Bài tình cho giai nhân


2. Bình yên


3. Cám ơn một đóa xuân ngời


4. Chờ em nơi thềm trăng


5. Còn ta với nồng nàn


6. Em về tóc xanh


7. Dạ khúc



8. Ta đã yêu trong mùa gió



9. Tim anh trôi về em


Tư liệu: 111 ca khúc Quốc Bảo
http://www.loinhacviet.info/artist/listsongs/152-quoc-bao.html/

---

1. Sự tích tình yêu

Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.
Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.
Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."
Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.
Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..."
Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.
Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu"
...
"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.
Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.

Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu.

2. Tình yêu và lí trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, chúng tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.
Thông minh đề xuất : "Chúng ta cùng chơi trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý trí la lớn "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé !"
Lý trí tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm :"Một, hai, ba...", Đức hạnh và Thói xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ để nấp. Dịu dàng nấp sau mặt trăng. Phản bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất. Nói dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn. Tham lam trốn trong một bao tải... Và Lý trí đã đếm đến bảy mươi, tám mươi... chín mươi. Lúc này tất cả đều tìm được chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình yêu trong trái tim mình. Khi Lý trí đếm tới một trăm, Tình yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hoa hồng ...
Lý trí bắt đầu tìm kiếm. Lười biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu dàng, Nói dối, Nồng nàn, Yêu mến... cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình yêu. Ghen ghét với Tình yêu, Ghen tỵ đã thì thầm vào tai Lý trí: " Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình yêu đấy ".
Lý trí bước lại gần và bắt đầu tìm kiếm. Lý trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm và dừng lại khi trái tim của Lý trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình yêu. Lý trí khóc thét lên : " Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây ? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ ?"
Tình yêu nói: " Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi ". Và đó là lý do vì sao Tình yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý trí .

Tư liệu: Những câu chuyện tình yêu
http://www.petalia.org/Loveland/lovestories.htm

Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

That's the way it is

Don't give up on your faith
Love comes to those who believe it
And that's the way it is


1. A new day has come


2. To love you more


3. That's the way it is


4. Falling into you


5. My heart will go on


6. Immortality


7. A song for you


I couldn't live
I couldn't live without your love
For one kiss
Well I'd give everything up
There's no words I can describe
What I feel deep inside
So I let this song say it all

Then I hope you'll understand
Once you've listened till the end

Heard the music in my head
So before I could forget
I start singing
Yeah I was singing
This song
For you

Just made up the words
La la la ohhh ohhh yeah
My heart with a melody

So I am singing
This song
For you
---------------------------


I can read your mind,
And I know your story
I see what you're going through, yeah
It's an uphill climb
And I'm feeling sorry
But I know it will come to you, yeah

Don't surrender
'cause you can win
In this thing called love

When you want it the most
There's no easy way out
When you're ready to go
And your heart's left in doubt
Don't give up on your faith

Love comes to those who believe it
And that's the way it is

When you question me
For a simple answer
I don't know what to say, no
But it's plain to see
If you stick together
You're gonna find the way, yeah

So don't surrender
'Cause you can win
In this thing called love

When you want it the most
There's no easy way out
When you're ready to go
And your heart's left in doubt
Don't give up on your faith

Love comes to those who believe it
And that's the way it is
That's the way it is

When life is empty
With no tomorrow
And loneliness starts to call
Baby don't worry
Forget your sorrow

'Cause love's gonna conquer it all... all

When you want it the most
There's no easy way out
When you're ready to go
And your heart's left in doubt
Don't give up on your faith
Love comes to those who believe it

(And that's the way it is

When you want it the most
There's no easy way out
When you're ready to go
And your hearts left to doubt)

Don't give up on your faith
Love comes to those who believe it
And that's the way it is
That's the way it is

That's the way it is
Don't give up on your faith
Love comes to those who believe it
And that's the way it is

Em có thể hiểu được tâm trí anh
Và em biết câu chuyện đời anh
Em hiểu những gì anh đang vượt qua
Đó là chặng đường anh đã vượt qua

Và em thấy xót xa
Nhưng em biết tình yêu sẽ đến với anh mà
Đừng vội đầu hàng như vậy
Vì anh có thể chiến thắng mà
Trong cuộc chơi được gọi là tình yêu

Lúc anh cần tình yêu nhất
Không có con đường nào dễ dàng cả
Khi anh đã sẵn sàng cất bước

Mà con tim còn phân vân
Thì đừng từ bỏ niềm tin của anh
Tình yêu sẽ đến với những ai tin vào nó
Và thường là như vậy đó

Khi anh hỏi em
Một câu hỏi giản đơn
Em chẳng biết nói gì
Nhưng chẳng phải thấy quá rõ rồi sao

Nếu hai ta gắn kết
Anh sẽ tìm được lối đi

Đừng vội đầu hàng như vậy
Vì anh có thể chiến thắng mà
Trong cuộc chơi được gọi là tình yêu

Lúc anh cần tình yêu nhất
Không có con đường nào dễ dàng cả
Khi anh đã sẵn sàng cất bước

Mà con tim còn phân vân
Thì đừng từ bỏ niềm tin của anh
Tình yêu sẽ đến với những ai tin vào nó
Và thường là như vậy đó

Khi cuộc đời trống rỗng
Không hề có ngày mai
Nỗi cô đơn bắt đầu vẫy gọi
Thì anh yêu đừng lo lắng

Hãy quên đi những muộn phiền của anh
Vì tình yêu sẽ chế ngự được tất cả

Lúc anh cần tình yêu nhất
Không có con đường nào dễ dàng cả
Khi anh đã sẵn sàng cất bước
Mà con tim còn phân vân
Thì đừng từ bỏ niềm tin của anh
Tình yêu sẽ đến với những ai tin vào nó

(Và thường là như vậy đó
Lúc anh cần tình yêu nhất
Không có con đường nào dễ dàng cả
Khi anh đã sẵn sàng cất bước
Mà con tim còn phân vân)

Đừng từ bỏ niềm tin của anh
Tình yêu sẽ đến với những ai tin vào nó
Và thường là như vậy đó

Đừng từ bỏ niềm tin của anh
Tình yêu sẽ đến với những ai tin vào nó
Và thường là như vậy đó

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

Cafe Tết

Mùng 2 Tết. Trời ấm và nắng chan hòa. Hai cô bạn lặng lẽ đi lễ xuân đầu năm ở đền Trần. Dòng người đông hối hả và sốt sắng (cứ như không nhanh chân thì lời nguyện cầu sẽ bay mất chứ không đậu lại được vậy. Tự nhiên tôi nao nao nhớ Huế. Nhớ chùa Thiên Mụ. Nhớ điện Hòn Chén. Nhớ không khí trầm mặc, tĩnh lặng nơi đó và cảm giác thanh tao ở trong lòng).

Không vội vàng. Cùng loanh quanh tìm quán cafe. Phải rồi. Có biết bao tâm sự. Bao câu hỏi. Còn biết bao băn khoăn và suy nghĩ.

Đường phố đông nhưng ai cũng có điểm về. Ít ai thảnh thơi ngồi lại bên nhau ở một nơi xa lạ để nói những câu chuyện cũ hay chuyện còn dang dở. Bởi vậy, dễ hiểu thôi, các quán cafe đều đóng cửa. Phố cafe cũng lặng yên, cửa đóng then cài.

Nhớ ngay tới "bến Thượng Hải" của tôi và Thảo - góc quán quen có cậu chủ rất trẻ cùng tuổi, người Hải Phòng chính gốc, thích cầm mic ngồi hát nghêu ngao mỗi buổi tối cuối tuần ngay giữa quán (giữ chân khách hay là để khách rút ngắn thời gian lưu quán, ^^). Thế mà đúng thật. Quán đã mở cửa và lưa thưa khách. Mấy cậu chàng thanh niên dừng chân giữa buổi chơi Tết. Một vài người đàn ông trạc tuổi trung niên, dáng doanh nhân, trầm mặc và cảnh giác, nhìn gì rất sâu qua làn khói thuốc.

Gặp lại em - sinh viên cũ của tôi. Câu chào rất quen thuộc: "Chị đã tới" (cậu bé này kém tôi 4 tuổi. Là sinh viên lớp tôi chủ nhiệm ngày ở trường cũ. Chỉ chào "" khi có riêng tôi. Và luôn là "chị" trong những trường hợp như bây giờ. Năm 2009, trong chuyến đi thực tế Sapa, buổi đêm trước cổng Nhà thờ Đá, em hóa trang bằng một bộ quần áo "kinh dị" với nón lá rách te tua và chiếc áo tơi làm bằng nilong đen, từ đâu chạy xồ ra. Cô giáo thất kinh tưởng macarong bản địa, hét thất thanh và bỏ chạy không dám ngoái lại).

Như thường lệ, chúng tôi cùng sóng bước lên tầng 4. Nhưng không hiểu sao, bước chân lại dừng ở căn phòng nhỏ sát cầu thang ngay trên tầng 2. Phòng hẹp, chỉ khoảng 15m2, xanh màu giấy dán tường. Mấy bộ salong bọc nhung vàng thấp tè. Chọn chỗ ngồi sáng sủa ngay cạnh cửa sổ, với tay kéo cánh cửa kính cho bớt gió. Vậy mà thỉnh thoảng vẫn lạnh tê người vì một vài làn gió lạc từ cánh cửa chính ngay phía sau lưng. Gọi thêm một ly sinh tố có đá, để thấm lạnh thêm...

Câu chuyện kết thúc bằng những giọt nước mắt của cô bạn tôi. Đêm giao thừa, hai đứa vẫn còn ý ới nhỉ. Bạn từ một ngôi chùa gần nhà, bấm máy chúc Tết. Đúng 0h5', tôi, ngay sát mép đường cạnh Cung Văn hóa Thể thao thanh thiếu niên, mắt dán lên trời ngắm pháo bông, một tay cầm nhang cầm lộc, tay cầm điện thoại nghe lời bạn chúc. "Thật vui nhé! Rồi thật hạnh phúc nhé! Cho cả hai chúng mình".

Giọt nước mắt đầu năm.

Tôi để bạn khóc.
------

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

Chiều cuối năm

Buổi học gần cuối năm, trong giờ Phương pháp dạy học tiếng Việt, tôi ngẫu hứng đọc cho sinh viên nghe bài thơ Mùa xuân xanh của Nguyễn Bính:

"Mùa xuân là cả một mùa xanh
Giời ở trên cao, lá ở cành
Lúa ở đồng tôi và lúa ở
đồng nàng, và lúa ở đồng anh

Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh
Tôi đợi người yêu đến tự tình
Khỏi lũy tre làng, tôi nhận thấy
Bắt đầu là cái thắt lưng xanh"

Cái tình của Nguyễn Bính giành cho mùa xuân của đất trời và mùa xuân tình yêu trong lòng người thật thiết tha và tươi mới, đầy sức sống và hi vọng.

Người xưa thường nói "Yêu nhau, yêu cả đường đi lối về". Thực đúng là như thế. Còn gì đẹp bằng hình ảnh hiện lên trong đôi mắt những người đang yêu, chân thành và say đắm. Còn gì có sức hút và đẹp đẽ như những gì thuộc về người mình yêu. Chẳng vậy mà, giữa ngập tràn sắc xanh của da trời, cây lá, đồng lúa, cỏ dại và lũy tre làng, màu xanh nơi chiếc thắt lưng người yêu vẫn như lá nam châm hút mắt thi nhân.

Trong toàn bài thơ, tôi ấn tượng với hình ảnh ở câu thơ thứ năm hơn cả: "Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh". Thanh minh là ngày đất trời tươi, trong, sáng và tạnh ráo; ngày con cháu nơi dương gian tìm về và dâng tấm lòng thành tới những người đã khuất (ở đây, tôi không muốn bàn sâu về vấn đề này). Ngày gặp gỡ âm - dương, tình - nghĩa, hiếu - đễ (tôi nghĩ vậy). Nơi yên nghỉ của những người đã khuất ấy, nơi hiện hữu của cái chết và sự vĩnh hằng đến im lặng ấy, cỏ dại vẫn mọc, vẫn biêng biếc sắc xanh chờ ngày âm - dương giao hòa. Một cái nhìn rất ân tình, rất yêu đời của nhà thơ. Và một cái tình thực đậm đà.


Cuối năm nào, tôi cũng cùng gia đình về quê dâng nén tâm hương tới ông bà, tiên tổ. Thường là vào hai khoảng thời gian: 27, 28 Tết (trước ngày giỗ ông nội) và mùng 2, 3 Tết. Hai chiếc xe máy rong ruổi trên con đường làng. Tôi vẫn nói đùa với Chung: "Ai đi xa mấy chục năm, về lại quê mình chắc cũng không nhầm đường được", bởi đơn giản, 27 năm qua, dưới đôi mắt tôi, làng quê không hề thay đổi (với các nhà kinh tế học, hẳn đây là điều nhức nhói, đáng phải bận tâm. Nhưng với những người con xa quê như tôi, điều này thật tuyệt biết mấy). Mỗi lần đi về, tôi lại được: "nhìn như đôi mắt trẻ thơ", vui tươi, tinh khôi và trong sáng.

Cất bước trên nền đất khô, cỏ xanh cũng cứng, đâm vào gót chân ran rát, và biết bao là gió. Trước mắt mình là mộ phần ông bà, tiên tổ. Chung quanh là cánh đồng mênh mông. Xa xa là ngọn núi Ngăm tím biếc. Chẳng bao giờ tôi cảm thấy muộn phiền (như thỉnh thoảng tôi vẫn vậy). Chỉ đơn giản một cảm giác nhẹ nhàng và thư thái, rộn ràng và yêu cuộc sống.

Cái chết là gì nhỉ? Người thành công và người thất bại. Người được tưởng nhớ và người bị lãng quên. Người tận số và người yểu mệnh... Tất cả, tất cả rồi cùng nằm lại nơi này, im lặng và vĩnh hằng. Cái chết có phải là sự kết thúc? Với người ở lại, đôi khi đó lại là trang mới đánh dấu một sự khởi đầu nào đó.

Cái chết và sự vĩnh hằng. Có điểm gì tương đồng không nhỉ? Nhưng rõ ràng, sống trên cuộc đời này mới thực là điều khó. Đời người ai cũng phải có điểm dừng. Nhưng trong cuộc đời, người ta chỉ chú ý nhiều tới bước tiến. Có ai nghĩ rằng mỗi bước tiến là một bước ta tự tiệm cận tới điểm dừng của chính bản thân ta?

ĐẾM THỜI GIAN
1. Khoảnh khắc


2. Dòng thời gian