Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Someday

"Một ngày nào đó là một khái niệm nguy hiểm, vì nó đồng nghĩa với không bao giờ"


Tôi tin vào lời khẳng định đó. Và bây giờ thì tôi cảm thấy băn khoăn về những điều ước hẹn. Một ngày nào đó, tôi sẽ tới Paris, ngồi đội mũ rộng vành và nhâm nhi ly cafe trên con đường lát gạch, dưới tán hạt dẻ... Một ngày nào đó, tôi sẽ lênh đênh giữa Đại Tây Dương trên một con thuyền với cánh buồm màu đỏ... Một ngày nào đó, bước chân tôi in dấu trên đỉnh Phanxipăng mịt mù sương khói... Một ngày nào đó, ta sẽ gặp nhau... Một ngày nào đó... Hàng trăm, hàng nghìn những một ngày nào đó đang ngày lại ngày tiếp diễn, mài mòn suy nghĩ của chúng ta, như viên thuốc mê dịu ngọt. Ta bám vào cái một ngày nào đó để lạc quan bước tiếp. Và rồi tới một ngày nào đó, ta đột nhiên mỏi mệt quá...
Tôi đang ở giữa những sự mơ hồ, mong manh và run rẩy.

Tôi đã ngồi rất lâu trước màn hình laptop chỉ để cố nhìn vào đôi mắt của em bé ấy - mở tròn xoe và nhìn người bác sĩ luống tuổi đang mỉm cười tin cậy đối diện. Nhưng gương mặt và khóe miệng bé thì nghếch lên đầy ngạc nhiên, ngỡ ngàng trước "vật thể lạ" đang "xâm" vào bắp tay mình. Búp tay kia của bé nắm chặt lấy mấy ngón tay mẹ. Và người mẹ thì không còn điều quan tâm nào khác ngoài thế giới bé nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình...
Chỉ người mẹ là thật sự thoải mái với cảm giác của mình. Bình yên, tin cậy và đầy thương yêu.
Còn em bé. Nếu biết nói, em sẽ nói điều gì?
Và người lớn sẽ giải thích như thế nào với em nhỉ? Họ muốn tốt cho em. Nhưng thật ra, họ đang làm em đau đấy...
Một đôi khi, tôi thấy người lớn chúng ta đều là những đứa trẻ!

Dẫu sao, tôi vẫn tin vào cuộc sống và những điều ước hẹn.

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa - Lưu Quang Vũ

Ngày mai chúng mình ra sao anh ơi?


Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những gì em hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng thủa ban đầu

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân đi về thủa ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa

Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
Dẫu đường đời lắm đổi thay khó nhọc
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau

Riêng lòng anh anh không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Em không còn màu mắt xưa

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi....


Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Today, I’m telling you

(ST)
Quy luật của cuộc sống…
Bạn hãy thử nhìn cây táo trong vườn. Chắc phải có đến 500 quả trên đó. Và cả vườn táo số hạt phải gấp nhiều lần hơn thế nữa. Hạt táo là công cụ để mở rộng và tiếp diễn sự tồn tại cho loài táo. Chúng ta có thể thắc mắc tại sao cần phải có nhiều hạt đến thế?
Bởi vì tự nhiên biết rằng không phải các hạt táo - tất  cả đều nảy thành mầm và không phải tất cả đều lớn lên thành cây. Bởi chúng còn phải chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt, với kẻ thù và còn rất nhiều khó khăn nữa.
Tự nhiên là thế và con người cũng không khác gì nhiều. Nếu thực sự muốn làm một việc gì đó có ý nghĩa, bạn phải thử rất nhiều lần , thậm chí phải vượt qua thất bại mới đạt được thành công...
 Khi hiểu được “Quy luật hạt giống” chúng ta sẽ không cảm thấy thất vọng, bé tắc khi phải đối mặt với những thất bại. Hãy học cách kiên nhẫn và chai lì với những thất bại trên chặng đường dài tìm kiếm những thành công.
Những người thành đạt thường phải trải qua rất nhiều thất bại. Nhưng vấn đề là họ đã bỏ công sức gieo trồng để có nhiều hạt hơn những người bình thường...


   Bạn đã bao giờ... ?
Bạn đã bao giờ để ý rằng bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất là khi người đó ngay bên cạnh bạn mà người đó không phải là của bạn ?
Bạn đã bao giờ để ý rằng điều nào đau lòng hơn: Nói về một điều rồi về sau ước giá như bạn không nói; Hay là không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói ?!
Bạn có bao giờ để ý rằng, những điều quan trọng nhất luôn là những điều khó nói nhất ?
Bạn có bao giờ ngại nói với một người rằng bạn yêu mến người đó ? Nếu bạn nói, có thể họ sẽ làm đau lòng bạn. Nhưng nếu bạn không nói, bạn có thể làm đau lòng họ.
 Bạn đã bao giờ cảm thấy ngại quan tâm đến một người nào đó quá nhiêù, đơn giản vì bạn sợ người đó không quan tâm lại bạn nhiều như thế, hoặc thậm chí chẳng quan tâm chút nào đến bạn.
 Bạn đã bao giờ để ý rằng, chúng ta thường nói dối vì chúng ta sợ người khác biết điều gì đó về chúng ta, nhưng mỗi khi chúng ta nói một lời nói dối, những thứ chúng ta sợ lại càng tăng lên ?
 Bạn có bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống ngập những rủi ro và cần những bước nhảy vọt ?! Đừng là một con người luôn phải nhìn lại để tự hỏi mình có thể có gì, mình đã không nên làm gì... Vì không ai đợi bạn được mãi mãi... !!!


Chúng Ta...
Chúng ta sinh ra có hai mắt đằng trước vì chúng ta không nên luôn nhìn lại phía sau mà là nhìn xem có gì đang đợi chúng ta ở phía trước.
Chúng ta sinh ra có hai tai: một bên trái, một bên phải để chúng ta nghe được cả hai phía , nghe được cả lời khen và lời chê, lẽ phải và lẽ trái.
Chúng ta sinh ra có bộ não được giấu trong một hộp xương, dù chúng ta có nghèo về vật chất đến đâu, chúng ta vẫn giàu vì không ai lấy đi được những gì trong mơ của chúng ta - những thứ ấy quý hơn tất cả vàng bạc và trang sức mà bạn có.
Chúng ta sinh ra với hai mắt, hai tai, nhưng chỉ một cái miệng. Hẳn bạn biết tại sao rồi chứ? Vì miệng lưỡi là vũ khí sắc bén, có thể làm cho người khác cảm thấy yêu thương hoặc thù ghét. Hãy nhớ nói ít, nghe nhiều và quan sát nhiều hơn.
Chúng ta sinh ra chỉ có một trái tim nằm sâu trong lồng ngực để nhắc chúng ta hãy biết trân trọng và luôn cho đi sự yêu thương từ sâu trong lòng mình.


      Bạn có  thể…
Bạn có thể mua một cái đồng hồ thật đắt, nhưng bạn không mua được thời gian, dù bạn có cực nhiều tiền.
Bạn có thể chỉnh được kim đồng hồ ngược xuôi, nhưng bạn không thể lộn lại quá khứ, hay đi trước tương lai để sửa đổi điều đã hoặc sắp xảy ra. Điều tốt nhất bạn có thể làm là tận dụng từng phút giây thực tại, hướng tới tương lai và đừng để phải hối tiếc.
Ai đó có thể tặng bạn một chiếc đồng hồ nhưng họ không thể tặng bạn thời gian của họ. Hãy biết tự lo cho mình đi nhé !
Bạn có thể đặt chuông báo thức đồng hồ. Nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi, bạn sẽ phải tự đánh thức mình thôi.
Đôi lúc bạn muốn liệng chiếc đồng hồ đi cho khuất mắt vì cái tiếng tíc tắc đều đặn khiến bạn sốt ruột và khó chịu. Nhưng bạn biết đấy, với thời gian, mọi cuộc trốn chạy đều vô ích.
Có bao nhiêu kiểu đồng hồ: đẹp - không đẹp, đắt - rẻ, chịu nước hoặc không... Thời gian cũng thế. Ai cũng có những khoảng thời gian thật đẹp, thật đáng nhớ, nhưng cũng có những khoảng thời gian tồi tệ. Biết thế rồi thì bạn đừng bi quan nhé! Hết mưa trời lại sáng thôi mà.


Ngày Hôm Qua – Ngày Hôm Nay – Ngày Mai
Trong một tuần có hai ngày mà chúng ta không cần phải bận tâm lo âu về chúng, có hai ngày chúng ta không nên để vướng bận, lo âu hoặc sợ hãi.
Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua, với tất cả lỗi lầm, với tất cả những sai sót, với những nỗi buồn và cả những niềm đau. Ngày hôm qua đã qua rồi, và mãi mãi vượt khỏi tầm tay của chúng ta.
Chẳng có điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng thể lấy lại được những gì đã cho đi cũng chẳng thể xoá đi dù chỉ là một lời chúng ta nói - bởi ngày hôm qua đã qua rồi.
Ngày còn lại chính là ngày mai, với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết được. Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay của chúng ta.
Mặt Trời ngày mai sẽ mọc. Dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất sau những đám mây thì Mặt Trời ngày mai vẫn mọc. Và cho đến tận lúc đó chúng ta chẳng thể nào đánh cược chuyện gì sẽ xảy ra, bởi ngày mai vẫn chưa đến.
Chúng ta chỉ còn lại một ngày - đó là ngày hôm nay. Bất cứ một người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm nay. Nhưng anh ta lại thường gục ngã khi phải cộng thêm vào gánh nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.
Con người thường đau khổ không chỉ  vì hiện tại mà chính vì những nuối tiếc trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai. Vì thế, chúng ta hãy sống sao cho trọn vẹn một ngày.


    Bỗng Chốc…
Bỗng chốc bạn nhận ra rằng có một sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ chặt một bàn tay với việc trói buộc một tâm hồn....…
.... rằng tình yêu không luôn là điểm tựa và chung sống không đồng nghĩa với sum vầy ....
.... rằng nụ hôn không phải là khế ước và những món quà không phải bao giờ cũng là những lời hứa chân thành....
.... rằng có nhiều ngày nắng cũng mang đến những nỗi buồn không kém những chiều mưa....
Và bạn học được cách ngẩng cao đầu chấp nhận thất bại, điềm tĩnh như một người lớn chứ không khóc lóc như một đứa bé....
Và bạn bắt tay vào việc ngay từ hôm nay chứ không trông chờ vào những dự án viển vông của ngày mai....
Và bạn tự trồng hoa trong vườn nhà để tô đẹp cuộc sống, không trông chờ người khác mang hoa đến....
Và bạn nhận ra rằng bạn có thể chịu được.... rằng bạn thật sự mạnh mẽ.... rằng cuộc sống đáng yêu hơn bạn tưởng...


 Bạn biết không…?
... Bạn đã thất bại nhiều lần rồi đấy, dù bạn có thể không nhớ...
... Bạn có thể bị ngã ngay lần đầu tiên bạn đứng dậy để tập đi, có khi còn ngã vập cả mặt vào thành giường ấy chứ, nhớ không ?
... Bạn suýt chết đuối khi lần đầu tiên bạn tập bơi và bạn uống một bụng nước, nhớ không ?
... Bạn đánh trượt khi lần đầu tiên bạn tung quả cầu lông lên và quả cầu rơi bịch xuống đất ngay trước mũi bạn, nhớ không ?
... Và bạn còn thất bại rất nhiều lần nữa, bạn biết không ?
... Nhưng bạn đừng lo vì những thất bại. Hãy lo vì những cơ hội bạn có thể bỏ lỡ nếu bạn thậm chí không bao giờ thử và không bao giờ cố gắng chỉ vì sợ thất bại.
“Bạn biết không, dù bạn có gặp khó khăn, dù bạn có cố gắng mà vẫn thất bại nhưng những người xung quanh vẫn yêu thương bạn thì lúc đó chính bạn lại là người chiến thắng. Bởi lẽ rất đơn giản, bạn phải sống tốt đến thế nào, bạn phải là người tuyệt vời đến thế nào thì mới khiến người ta không rời xa bạn, dù bạn thất bại phải không ? Chiến thắng đó mới thật là quan trọng và ý nghĩa biết bao”.

 
Đừng đợi…
... Đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười mới rồi mới mỉm cười lại.
... Đừng đợi đến khi được yêu thương mới yêu thương.
... Đừng đợi đến khi cô đơn mới nhận ra giá trị của những người bạn.
... Đừng đợi một công việc thật vừa ý rồi mới bắt đầu làm việc.
... Đừng đợi đến khi có thật nhiều mới chịu chia sẻ đôi chút.
... Đừng đợi đến khi vấp ngã rồi mới nhớ đến những lời khuyên.
... Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian rồi mới khởi đầu một công việc.
... Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi mới cố xin lỗi.
... Đừng đợi, vì bạn không thể biết bạn có thể sẽ phải đợi bao lâu...
                                                                                    
 
     Đừng bao giờ...
... Đừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. 
... Đừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được.
... Đừng nói bạn không còn yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ. Tình yêu sẽ đến với những người luôn luôn hy vọng dù họ đã từng thất vọng.
... Đừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian.
... Đừng bao giờ chạy theo tiền bạc vì một ngày kia nó sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào có thể làm bạn luôn luôn mỉm cười.
... Vì chỉ có nụ cười còn tồn tại mãi mãi.


Can Đảm...

Bạn phải có sức mạnh để chiến thắng, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để từ bỏ.
Bạn phải có sức mạnh để cảm thấy nỗi đau của người khác nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để thấy nỗi đau của chính bạn.
Bạn phải có sức mạnh để giấu nỗi buốn của mình nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để không cần giâú diếm.
Bạn phải có sức mạnh để đứng một mình nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để dựa vào người khác.
Bạn phải có sức mạnh để tồn tại, nhưng bạn phải có can đảm để sống.
Người can đảm không phải là người nói ra tình cảm của mình mà là người kìm chế được mình khi mà tình cảm dào dạt nhưng cơ hội chưa cho phép.

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Hà Nội, mùa sấu lên hương

Em có còn dạo phố đông Hà Nội?
(Nguồn ảnh: http://duongkhue.multiply.com/journal/item/556, do Saviola cung cấp, ^^)

Anh có yêu Hà Nội của ngày xưa
Những mái ngói cũ màu rêu nứt nẻ?
Câu ca dao ngậm tiếng mùa se sẽ
Uể oải buồn đưa nhịp võng ban trưa


Anh có yêu những ô kính hắt mờ
Tường vôi trắng, cánh cổng kêu cọt kẹt?
Sau rèm cửa, có đôi chim tránh rét
Mỗi hẹn về để đến tuổi mùa đông


Anh có yêu giàn hoa giấy màu hồng
Người đi xa lấy đặt tên cho phố?
Mùa năm ấy đã nhạt màu trong sổ

Hẹn mùa nay về hái nụ đầu tiên


Anh có yêu những ngõ nhỏ không tên
Có bé gái nhảy dây cười vô cớ?
Bao kỉ niệm xếp dày như chồng vở

Buổi khai trường, anh tặng lại cho em


Anh sẽ ngồi dán nhãn lại cho em
Trang hoạ báo bọc những điều chưa nói
Còn một câu mà em chưa hỏi
Nhưng em tin là anh sẽ trả lời...
(Thư gửi bạn xa - Nguyễn Thuý Quỳnh)

Xa rồi tuổi thơ




Vừa biết dấu yêu




Xích lô:



Xe đạp:


Mưa:


Em trong mắt tôi



Ngôi nhà hạnh phúc:


Và tôi cũng yêu em:



TƯ LIỆU: Hà Nội mùa sấu về:
(http://blog.yume.vn/xem-buzz/ha-noi-mua-sau-ve.sonlam1996.35A88EF1.html)

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Ngày đầu tiên (Marc Levy) và Symphony of science


- Bình minh bắt đầu từ đâu?

Khi bất chấp tính rụt rè thâm căn cố đế để đặt ra câu hỏi này, tôi mới lên mười. Thầy giáo dạy môn khoa học quay lại nhìn, vẻ chán nản, nhún vai rồi tiếp tục chép đề bài của ngày hôm đó lên tấm bảng đen, như thể tôi chưa từng tồn tại. Tôi cúi gằm mặt xuống chiếc bàn học sinh đang ngồi, vờ như không biết đến ánh mắt độc ác và chế giễu của đám bạn cùng lớp, mặc dù nói gì thì nói, chúng cũng chẳng biết gì hơn tôi về vấn đề này. Bình minh bắt đầu từ đâu? Ngày kết thúc ở đâu? Tại sao hàng triệu ngôi sao vẫn chiếu sáng vòm trời mà chúng ta không thể thấy hay biết về thế giới của chúng? Mọi chuyện đã bắt đầu như thế nào?

Suốt thời thơ ấu của mình, mỗi đêm khi bố mẹ vừa thiếp ngủ, tôi liền đứng dậy, rón rén tới bên cửa sổ rồi áp mặt vào khuôn cửa chớp và đăm đắm nhìn bầu trời. 

Tôi tên là Adrianos, nhưng lâu nay người ta thường gọi tôi là Adrian, ngoại trừ tại ngôi làng quê mẹ. Tôi là nhà vật lí địa cầu, chuyên gia nghiên cứu các ngôi sao ngoài hệ mặt trời. Văn phòng của tôi đặt tại Gower Court, trong khuôn viên Đại học Luân Đôn, khoa Vật lí địa cầu; nhưng tôi hầu như không bao giờ có mặt ở đó. Trái đất thì tròn, không gian thì cong, và để cố gắng khám phá những bí ẩn của vũ trụ, cần phải thích xê dịch, không ngừng đi khắp hành tinh, về phía những vùng miền hoang vắng nhất để tìm kiếm điểm quan sát tốt nhất, tìm kiếm bóng tối bao trùm, xa cách các thành phố lớn. Tôi hình dung rằng điều luôn thôi thúc tôi từ chối sống như phần đông mọi người bấy lâu nay, với nhà cửa, vợ và con cái, chính là hi vọng một ngày nào đó tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi chưa bao giờ ngừng xâm chiếm những giấc mơ của mình: Bình minh bắt đầu từ đâu?
 
1. Mấy ngày nay, tôi suy nghĩ nhiều về Adrianos và Keira, về mối tình kì lạ và cả những ước mơ, hoài bão của họ. Cái họ kiếm tìm là những khởi nguyên - của vũ trụ và chính bản thân con người. Nhưng sau cùng, những gì giá trị nhất đối với họ chính là tình yêu và cuộc sống.
Không lạ khi chân luôn ở hàng đầu, rồi mới là thiện.

2. Tôi say sưa kể ANH nghe về cuộc gặp gỡ tình cờ của họ sau 15 năm xa cách (với duy nhất 2 tháng gặp, quen, thân, yêu và chia cách trước đó). Truyện chưa khép lại, nhưng thực tế họ lại phải chia xa.

3. Và rồi, một tối mưa Ngâu như tối nay, trái tim Đông Hà tôi lại được rung lên đầy phấn khích khi được nghe giai điệu này: Symphony of science
Thật đúng như Adrianos đã viết, Sự khiêm nhường chân thành nhất đối với một nhà khoa học là chấp nhận rằng chẳng có điều gì là không thể...




 

SYMPHONY OF SCIENCE - THE POETRY OF REALITY
(Nguồn: http://new.exchristian.net/2010/03/symphony-of-science-poetry-of-reality.html)

[Michael Shermer]
Science is the best tool ever devised
For understanding how the world works

[Jacob Bronowski]
Science is a very human form of knowledge
We are always at the brink of the known

[Carl Sagan]
Science is a collaborative enterprise
Spanning the generations
We remember those who prepared the way
Seeing for them also

[Neil deGrasse Tyson]
If you're scientifically literate,
The world looks very different to you
And that understanding empowers you

Refrain:
[Richard Dawkins]

There's real poetry in the real world
Science is the poetry of reality

[Sagan]
We can do science
And with it, we can improve our lives

[Jill Tarter]
The story of humans is the story of ideas
That shine light into dark corners

[Lawrence Krauss]
Scientists love mysteries
They love not knowing

[Richard Feynman]
I don't feel frightened by not knowing things
I think it's much more interesting

[Brian Greene]
There's a larger universal reality
of which we are all a part

[Stephen Hawking]
The further we probe into the universe
The more remarkable are the discoveries we make

[Carolyn Porco]
The quest for the truth, in and of itself,
Is a story that's filled with insights

(Refrain)

[Greene]

From our lonely point in the cosmos
We have through the power of thought
Been able to peer back to a brief moment
After the beginning of the universe

[PZ Myers]
I think that science changes the way your mind works
To think a little more deeply about things

[Dawkins]
Science replaces private predjudice
With publicly verifiable evidence