Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Nỗi buồn đầu tiên

...

Và mặc dù hôm nay là một ngày đẹp - nắng chan hòa nhưng cái nóng không còn gay gắt, tôi vẫn thấy lòng buồn da diết. 

Khi có nhiều thời gian mà lại thiếu những việc hữu ích để làm, tâm hồn con người thường trễ nải. Họ hoặc là chìm đắm hoặc sẽ tìm cách nguôi quên... Tôi bỗng thấy nhớ quá khứ, nhớ về bản thân mình của 25 năm về trước, để nhận ra rằng: mình thật chẳng khác ngày xưa (Hay ngày xưa vẫn nguyên trong mình vậy?)


Những điều chúng ta học được từ tuổi thơ sẽ luôn luôn còn mãi



Ngày ấy... Cô bé tôi mới tròn 3 tuổi. Bố đi học Đại học tận trên Vĩnh Phú. Ở nhà chỉ có hai mẹ con. Nhà cấp bốn ọp ẹp, mái ngói rêu phong. Trong nhà vỏn vẹn hai chiếc giường "mô đec", một tủ li gỗ lim (bằng đúng tuổi tôi), một cái bàn trà bằng gỗ bày bộ ấm chén Hải Dương hoa dâu và bốn cái ghế đẩu. Tất cả, hầu như đều cao hay lớn hơn tôi!

Ngày ấy... Mẹ đi làm hai ca trong nhà máy. Tôi may mắn không phải vào nhà trẻ quá sớm, được gửi chơi ở nhà ông bà ngoại và thường chỉ về nhà khi tiếng còi tan tầm ở Nhà máy Dệt vang lên.

Ngày ấy... Mỗi khi chờ mẹ nấu xong bữa cơm chiều, tôi thường tha thẩn một mình trước hiên nhà (khoảng thời gian từ 17h30 - 18h, theo phỏng đoán của Đông Hà tôi). Một mình giữa cả khoảng sân rộng lớn, tôi thường hồi lâu nhìn ra quãng đường xa tít tắp (bây giờ nhìn lại, thực ra chỉ khoảng 200 - 300 mét mà thôi). Phía cuối con đường là lùm cây xanh ngắt. Vài chiếc xe đạp hối hả lao qua, tiếng cọc cạch vang lên không ngớt. Hết nhìn đường và dỏng tai nghe tiếng xe, tôi lại ngỏng mặt lên nhìn trời. Trời cao và rộng quá. Nền trời trắng xám và mờ đục như màu nước gạo, đôi lúc lại điểm những cánh chim bay mải miết (Phố nhà tôi nhiều nhất chim bồ câu, sau nữa là chim cú. Bà ngoại tôi nói, chim cú sống lẩn trong gác chuông nhà thờ Khoái Đồng bỏ phế cách đó không xa, cứ tối tối mới bay ra kiếm ăn). Nền trời tĩnh và không khí ngày càng lạnh se sắt. Tôi cứ đứng đó, ngơ ngẩn nhìn trước ngó sau, cho tới khi tiếng gọi về ăn cơm của mẹ vang lên, trong lòng là một cảm xúc khó tả, không thể gọi tên (mà bây giờ tôi hiểu. Thật đơn giản. Đó chính là nỗi buồn. Một nỗi buồn ngây thơ và trong vắt, chẳng hề có lí do).

Thói quen ấy, tôi thực hiện hàng ngày, theo đúng một khung giờ, ngay tại một khoảng không gian... Cũng không hiểu vì sao ngày đó, cô bé 3 tuổi là tôi lại có thói quen kì quặc đến vậy. Càng không hiểu tại sao mảnh vụn kí ức ấy lại lưu giữ trong tôi sớm và lâu đến thế!

Nỗi buồn ấy đã theo tôi suốt những năm tháng thơ dại, và vẫn còn vương vấn tới tận bây giờ. Tôi yêu sao những ngày âm u, trời không có mưa và nền trời tái xám. Tôi nâng niu những giây phút trầm tĩnh một mình, khi trong đầu hoàn toàn không một ý nghĩ.


25 năm sau!

Cuộc sống hối hả và thay đổi từng ngày. Kể cả trong giấc ngủ, người ta hình như vẫn tiếp tục suy nghĩ. Kể cả khi nhàn rỗi, người ta cũng có việc để làm. Nỗi buồn đến từ mọi phía, do nhiều nguyên nhân và chẳng dễ buông lơi... Chẳng bao giờ còn một nỗi buồn ngây thơ, trong vắt và không rõ lí do nữa. Tôi bỗng thấy tiếc những điều đã qua và đáng phải qua đi. Tôi bỗng nhớ nỗi buồn đầu tiên của tôi, như tự nhớ về chính bản thân mình của cái ngày xưa ấy.

Tôi ước được là mình của bao năm về trước, để lại một lần được nhìn như đôi mắt trẻ thơ...

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

Tình xa . TCS

Còn thấy gì sáng mai đây?


Ngày tháng nào đã ra đi
Khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi
Ta còn mãi nơi đây

Từng người tình bỏ ta đi
Như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ
Lời hẹn thề là những cơn mưa

Khi bước chân ta về
Đêm khuya nhìn đường phố
Thành phố hoang vu như một lần qua cuộc tình
Làm sao em biết đời sống buồn tênh

Đôi khi ta lắng nghe ta
Nghe sóng âm u
Dội vào đời buốt giá
Hồn ta gió cát phù du bay về

Đôi khi trên mái tình ta
Nghe những giọt mưa
Tình reo tình âm thầm
Sầu reo sầu bên bờ vực sâu


Còn thấy gì sáng mai đây?
Thôi ta còn bạn bè
Giọt rượu nào mãi chua cay
Trong tình vẫn u mê

Từ một ngày tình ta
Như núi rừng cúi đầu
Ôi tiếng buồn rơi đều
Nhìn lại mình, đời đã xanh rêu



           

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

"Mối tình đầu" và cô bé ngồi bên cửa sổ


Kí ức luôn vượt qua cả thời gian, năm tháng. 
Nhưng hôm nay chính là kí ức của ngày mai.
 (Ôn Tĩnh)



1. Lâu rồi tôi mới lại thức đêm say sưa đọc tiểu thuyết. Cuốn sách của một nữ văn sỹ trẻ (có lẽ chỉ tầm tuổi tôi), thuộc một trong những nền văn học tôi ít muốn quan tâm nhất (tôi vẫn thường cực đoan như thế, với tất cả những gì mình ghét hay không thích). Sách khổ nhỏ, không dày, giấy cứng, chữ to và dễ đọc; ngoài bìa in hình một cô gái mảnh mai đang ngồi duỗi chân, trên đùi đặt cuốn sách mở, tóc buộc túm, hở cổ gầy và khuôn ngực nhỏ, đôi mắt đang hướng ra ngoài khung cửa sổ...

Khung cửa sổ rất rộng và sáng, hiển hiện mờ nhòa bầu trời cong và vòm lá xanh non ngoài kia...


Nội dung cuốn sách, theo tôi, là một cuộc hành trình kiếm tìm, hoài vọng và trở về. Từ những kí ức xa xăm - ban đầu rất mờ nhạt và khó lần giở - về một người đã ra đi vĩnh viễn, ít gắn bó, cô gái đã khám phá ra những giá trị thật, đã tìm thấy những thứ thực sự thuộc về mình. Từ quá khứ đã từng bị chôn vùi, đã mất, cô nhìn rõ hơn thực tại mình đang sống. Và quan trọng hơn cả, cô lại có đủ niềm tin để tiếp tục hướng tới tương lai, sau bao khổ đau và nước mắt, bao nuối tiếc và muộn phiền, bao níu kéo và gục ngã, bao mơ hồ và sáng tỏ...

Ừ nhỉ! Cuộc đời là thế. Cho chúng ta bao niềm tin và hi vọng để đôi mắt sáng và trái tim vui. Cho chúng ta bao nỗi buồn và tổn thất để đôi vai khỏe và hơi thở mạnh. Chẳng bao giờ ta có tất cả và cũng không khi nào ta mất hết. "Cuộc đời con người thực ra cũng giống như vượt qua ngã tư đường, nếu cứ toàn đèn xanh mà bỗng nhiên xuất hiện một cái đèn đỏ cũng sẽ cảm thấy mất mát gì đó, còn nếu gặp qua rất nhiều đèn đỏ và cho dù trên chuyến đường chỉ gặp một lần đèn xanh cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Vì thế, khi con người ở vận may thì chỉ cần gặp một chút chuyện nhỏ cũng thấy buồn bực, còn khi người ta không có vận may thì ngược lại, sẽ vì một hạnh phúc nhỏ nhoi mà kiên cường lên rất nhiều. Cũng giống như đồ thị hình sin trong toán học, nhấp nhô trùng điệp uốn lượn lên đỉnh rồi xuống đáy." (Ôn Tĩnh)

Dẫu sao, giữa hai người thanh niên ấy, tôi vẫn ấn tượng với Giang Quế Minh hơn cả - bởi sự hết mình và mạnh mẽ, bởi thái độ sống chủ động của anh. Sự âm thầm, vị tha làm nên sức sống mạnh mẽ trong tình yêu của Mạnh Phàm, nhưng vẫn không đủ sức để anh được một lần thực sự hạnh phúc, trọn vẹn hạnh phúc với MỐI TÌNH ĐẦU của mình...


2. Tôi mơ hồ nhớ về những ngày đã xa - ngày trái tim tôi thỉnh thoảng vẫn loạn nhịp, rung lên thổn thức chỉ bởi những điều vô cớ: một trang sách hay, một câu văn đẹp, một cánh hoa rơi, một làn hương mỏng hay một ánh mắt nhìn bâng quơ... Cái ngày đó, con bé gầy nhỏng, da trắng xanh và đôi mắt luôn mở to như đèn pha ô tô - là tôi - ấy (cô giáo chủ nhiệm lớp 5 đã từng nói với tôi thế, một buổi chiều khi hai cô trò đang ngồi luyện đề, chuẩn bị cho kì thi HSG Văn QG) đã luôn mơ ước có một căn phòng riêng thật xinh đẹp phủ sơn hồng với khung cửa sổ mở rộng, nhìn ra được bầu trời màu xanh, cong như một cánh diều. Nó sẽ sơn khung cửa sắt màu xanh, treo lên đó một chiếc chuông gió hình tròn làm bằng thủy tinh trong veo. Nó sẽ đặt lên mặt bàn một lọ hoa nhỏ xíu, rực rỡ màu sắc. Nó sẽ luôn mở rộng cuốn sách yêu thích, để rồi khi có bước chân một ai đó rảo qua, sẽ mơ màng đôi mắt làm như đang mải suy nghĩ...



P/S: Thôi. Hết hứng rồi. Không viết nữa...

























Đây là quyển sách thích hợp nhất 

đối với những ai đã trưởng thành, đã trải qua và đã quên đi mối tình đầu của mình

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Mưa dữ dội trên đường phố, trên mái nhà - Lưu Quang Vũ



Mưa dữ dội trên đường phố, trên mái nhà
Như thác trắng vỡ tan, như bạc của trời, như bước chân của kí ức
Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt
Ngoảnh đầu nhìn về đâu?


Tháng Hai yêu thương!

Lần đầu tiên đặt chân tới Đà Lạt, tôi đã chạm vào mùa mưa.

Buổi sáng, buổi trưa lang thang trên khắp nẻo đường, nắng vàng như rót mật, vàng tới độ khiến người đi đường (trong đó có tôi) cảm giác ấm nóng hẳn trong chiếc áo khoác len mỏng. Xế trưa, đang long rong trên đường vào vườn hoa Vạn Thành, bỗng chốc ngỡ ngàng vì những áng mây đen. Chưa kịp nói hết câu, mưa đã lộp độp trên mặt đường, rào rào trên cây lá, lao xao trên vai, trên tóc.

Xe máy cuống quýt tấp vào một quán cafe ngay trên dốc đường. Hơi đất sực lên, chao đảo. Cái nóng oằn mình. Nắng vụt tắt, xám lịm. Những đóa hoa vườn, hoa dại; hoa cành, hoa bó; hoa nụ, hoa bông,... chấp chới, ngả nghiêng...

Tay trong tay ấm áp, yêu thương. Chưa kịp ngắm mưa rơi. Chưa kịp nhìn người đi đường hối hả. Ly cafe đen bưng ra chưa kịp tỏa khói... Mưa đã tạnh rồi... Nhanh hơn một cái chớp mắt, hơn một thoáng giận ngày mới yêu. Và cùng lúc ấy, cơn gió lạnh ập tới, se sắt. Tôi thảng thốt không kịp hiểu ra điều gì... Sao có thể nhanh tới vậy?



Em bảo phải cần tìm một lí do để sống
Để gắn bó, để lòng mình yên ổn
Thật thế chăng, có thể có không em?



Mưa dữ dội trên đường phố, trên mái nhà
Như thác trắng vỡ tan, như bạc của trời, như bước chân của kí ức
Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt
Ngoảnh đầu nhìn về đâu?


Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trái táo
Người đàn bà mặc áo xanh đi dưới biển lá cây vàng
Những người ngồi sau cửa kính nói gì ta chẳng biết
Chỉ thấy họ cười và bình hoa đổ máu run run
Những điếu thuốc, những làn khói, những vỏ chai rỗng không
Những tờ báo, tấm ảnh cũ, một nửa khuôn mặt trong tấm gương
Một chiếc xe bịt kín đi qua
Năm tháng và tuổi trẻ đi qua
Mắt em buồn hoang vắng


Làm sao anh biết được
Điều ta tìm ẩn hiện nơi đâu
Mỗi con người - một vật thể cô đơn
Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
Nhưng không thể nghe nhau, không thể nói


Bây giờ anh chỉ còn là một chiếc cốc vỡ, một vết thương
Buổi chiều, những trái cây mùa thu thơm ngát
Em bảo phải cần tìm một lí do để sống
Để gắn bó, để lòng mình yên ổn
Thật thế chăng, có thể có không em?


Thuốc người ốm có chữa được người ốm khác?
Bàn tay xanh xao quả táo âm thầm
Con chim sẻ bay vù qua khung cửa vỡ
Tiếng chuông rung, tiếng ngón tay ai gõ


Hãy bình tĩnh, bình tĩnh
Những khuôn mặt, những vòng xoay, những đám mây
Sẽ hiểu được, sẽ không còn đáng sợ
Chúng ta sẽ chịu được khổ đau, sẽ làm việc
Đóng một cái đinh treo một tấm áo
Và yêu nhau dưới một ngọn đèn
Những ngón tay, có thật thế chăng em?
Mưa như bước chân những khát vọng vô hình
Trên một biển lá vàng đang nổi gió

Tháng 9/1973



Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Dành cho em - Lưu Quang Vũ


Cuộc đời ngỡ ngắn đi vì ngó đợi

Dành cho em, hoa những khu vườn
Hoa huệ trắng, hoa hồng thơm ngào ngạt
Mọi hương sắc của mùa hè ngây ngất
Anh muốn mang phủ ngập cả mình em


Dành cho em, mưa của mùa hè
Chợt ập xuống, sấm chuyển rung trời đất
Nước ào ạt trên đường, em ướt đẫm
Mưa mát lành cuốn sạch mọi buồn lo


Dành cho em, thành phố của mùa hè
Đường nhựa nắng, những mái nhà nóng bỏng
Khắp hè phố những trái cây ứa mật
Dành cho em nồng nhiệt của tình anh


Dành cho em, sông dữ băng băng
Xiết đôi bờ như thác ào ra bể
Anh ôm em những đêm dài mạnh mẽ

Dành cho em tha thiết của mùa hè


Dành cho em, cơn khát của mùa hè
Những việc bộn bề, những ngày gắng sức
Những gì tràn đầy, những gì sôi sục
Dành cho em sức lực của đời anh


Dành cho em, thao thức của đời anh
Ngọn đèn sáng trên mặt bàn anh viết
Những đôi cánh mơ hồ ẩn hiện
Cả mũi tên không tới đích bao giờ


Dành cho em, im lặng của mùa hè
Sợi rong tối dưới làn nước sẫm
Đó là lúc những hàng rào mất tích
Của ta xưa, lại nở tím hoa bìm


Dành cho em, những mơ tưởng trong anh
Chiếc yên cương làm từ bụi cát
Những quả chuông ghép từ ánh sáng
Dành cho em vang bóng của mùa hè


Dành cho em, mặt trời không giấu che
Rọi gay gắt những đường rừng uẩn khúc
Sau đá nhọn, bỗng ào ào suối mát
Dành cho em vầng trán của mùa hè


Dành cho em, mong từng buổi em về
Cuộc đời ngỡ ngắn đi vì ngó đợi
Vải đã hết, tu hú còn gọi mãi
Dành cho em nỗi nhớ của mùa hè...








Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Có những lúc - Lưu Quang Vũ


Tôi phải đốt lên một cái gì
Cho sáng rực giữa chênh vênh vực thẳm



Có những lúc tâm hồn tôi rách nát
Như một chiếc lá khô như một chồng gạch vụn
Một tấm gương chẳng biết soi gì
Một đáy giếng cạn không một hốc mắt đen sì
Trời chật chội như chiếc lồng trống rỗng
Thành phố đầy bụi bặm
Những mặt người lì nhẵn chen nhau.

Tôi biết làm gì tôi biết đi đâu
Tôi chẳng còn điếu thuốc nào
Đốt lên cho đỡ sợ
Yếu đuối đến cộc cằn thô lỗ
Tôi xấu xí mù loà như đứa trẻ mồ côi
Tình yêu trong lòng tôi chẳng ích lợi cho ai
Những gì mọi người cần, tôi chẳng thiết
Tôi khao khát yêu người
Mà không sao yêu được
Cuộc đời như một mụ già dâm đãng
Một núi giây thừng bẩn thỉu rối ren

Tôi chán cả bạn bè
Mấy năm rồi họ chẳng nói được câu gì mới
Tôi bỏ ra đi, họ ngồi ở lại
Tôi đi một mình trong phố vắng ban đêm
Tôi chẳng dám về gian phòng nhỏ của em
Tấm áo đẹp của em và chiếc đồng hồ em xinh xắn
Mặt tôi âm u như khu rừng rậm
Nghe em cười giữa bè bạn đông vui.

Những bức tường dựng đứng quanh tôi
Có những lúc tôi xuôi tay đuối sức
Nhưng từ đáy nỗi buồn tôi thăm thẳm
Một cái gì như nhựa thắm trong cây
Một cái gì trắng xoá tựa mây bay
Là hoa gạo của lòng tôi chẳng tắt

Tôi đập tay lên bức tường lạnh ngắt
Dù tiếng tôi chỉ một người nghe
Tôi phải đốt lên một cái gì
Cho sáng rực giữa chênh vênh vực thẳm
Dẫu bao lần người làm tôi thất vọng
Tôi vẫn yêu người lắm lắm người ơi
Tình yêu tôi như một tiếng chuông dài
Làm run rẩy hoa hồng trên ngực nắng.

(1972)

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui . TCS


Tặng LS
(Đông Hà)

Em hãy yêu con người ngọt ngào đời vẫn thế
Em hãy dâng cho đời một nụ  hoa tình cờ
Đời sẽ cho lộc và đời sẽ cho hoa
Em suối kia rất ngọt và tôi đứng hai bờ
(Hoa xuân ca . TCS, 1986)


Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay

Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em, đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cũng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn lá bay

Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Trịnh Công Sơn, 1977

         

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Phôi pha . TCS

... về lại nơi cuối trời 
làm mây trôi  ...


Ôm lòng đêm
nhìn vầng trăng mới về 
nhớ chân giang hồ
ôi phù du
từng tuổi xuân đã già
một ngày kia đến bờ
đời người như gió qua
Không còn ai 
đường về ôi quá dài
những đêm xa người
chén rượu cay
một đời tôi uống hoài
trả lại từng tin vui 
cho nhân gian chờ đợi 

Về ngồi trong những ngày 
nhìn từng hôm nắng ngời
nhìn từng khi mưa bay
có những ai xa đời quay về lại
về lại nơi cuối trời
làm mây trôi 
Thôi về đi 
đường trần đâu có gì
tóc xanh mấy mùa
có nhiều khi
từ vườn khuya bước về
bàn chân ai rất nhẹ 
tựa hồn những năm xưa. 


Trịnh Công Sơn, 1960

         

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

Một mình

Em cứ bay trong đời dịu dàng như con gió
Em cứ bay nhưng đừng bỏ lại tôi một mình
(TCS)


Cuộc đời như một dòng nước lũ, một cơn gió cuốn… Mỗi chúng ta ngày càng tất bật tự thả, trôi, bay, băng theo gió, nước. Giữa mênh mang cuộc đời ấy, ta là hạt bụi nhỏ nhoi. Khi xung quanh luôn ồn ào, tấp nập - đông vui và buồn tẻ, vô vị và ý nghĩa, sinh động và nhạt nhòa…

Có những khi ta vô tình chìm lấp. Ta lẫn, khuất vào đâu đó. Ta hòa vào mênh mang...


         



Có đôi khi tôi rất muốn một mình: Buổi sáng thức giấc, đón nhận những ý niệm đầu tiên khi ngày mai đã trở thành hiện tại; hay khi ngày khép cửa, để thấy hiện tại phút chốc trở thành hôm qua...

Trong giây phút hiện tại ấy, biết bao suy nghĩ và cảm xúc, bao nỗi buồn và niềm vui...


Người ta thường cảm nhận rõ nhất sự mềm yếu của trái tim, của tâm hồn khi đang ở một mình.

Nhưng thực sự, phải luôn thật mạnh mẽ, mỗi chúng ta mới có thể một mình!

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Đáng lẽ - Lưu Quang Vũ


















Đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu




Trang sách ước năm xưa
Đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ
Chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ
Bao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi

Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua
Một gương mặt chập chờn rồi vụt biến
Bao con tàu về ga, bao con thuyền cập bến
Mà riêng em chẳng đến cùng tôi

Em qua bao con đường, em gặp bao con người
Em cười nói giữa bao bè bạn
Em đặt chân lên bao thành phố khác
Mắt em từng in bao tấp nập hoàng hôn

Có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường
Em đi qua cầu thang vô tư, có khi còn hát
Có lúc em ốm đau mà anh chẳng biết
Em sống dưới mái nhà cùng thành phố với anh
Mà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần
Em hay đâu anh khổ anh buồn
Anh chờ anh đợi?

Nghĩ lại còn giận em lắm đấy
Em biết không, những tháng năm dài
Anh như người con giai
Ở trong bài hát cũ
Đi tìm em phiêu bạt những con sông
“một tin trông
hai tin đợi
ba bốn tin chờ
sao chẳng thấy em?”

Bây giờ chúng mình đã có nhau
Khoảng thời gian còn lại
Thương biết mấy vẫn còn chưa đủ
Lẽ nào anh lại trách em?
Nhưng phải nói cho mà biết
Đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu

(DI CẢO)


Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Thơ ru em ngủ - Lưu Quang Vũ

Anh ở cạnh em đây
Đừng sợ xa nhau nữa
Nắng chiều trên ngọn lá
Gió cồn bụi trắng bay
Nẻo dài còn đợi đấy
Ngủ đi, bạn đường ơi!


Ngủ đi em ơi, trời xanh sau lá thưa
Trưa đã sẫm rồi, cửa ngỏ sương sa
Em nằm nghiêng, tóc cụp xuống như lông thỏ
Như con sóc hiền, như chùm dẻ mùa đông.

Ngủ đi em ơi gian phòng nhỏ như thuyền
Giấc ngủ trôi về như dải sông đen
Có rong dại và ngút ngàn lau trắng
Một thành phố xa xôi có nhịp cầu đá xám
Con quay nâu quay trên hè phố vắng
Con sẻ gầy trên gió hát ngu ngơ.

Ngủ đi em ơi, sân thượng áo phơi
Những tấm chăn hoa những thảm màu sặc sỡ
Rãnh nước chung quanh khu nhà nhỏ
Khói mịt mù mắt trẻ con cay.

Ngủ đi em ơi, trên tường mảnh chai
Không ngăn nổi những đám mây xô giạt
Những quả đồi cao những thung lũng hẹp
Tiếng tù và vang dội lòng khe.

Ngủ đi em ơi, những người gặt lúa về
Đang múa trên bờ ruộng
Tiếng tay vỗ nhịp nhàng như sóng
Tiếng hát chập chờn lúc hiện lúc tan.

Ngủ đi em ơi, làng biển nắng chang
Không có chiếc thuyền nào bão lật
Trong rừng thẳm không ai lên cơn sốt
Người lính bị thương vết bỏng đỡ đau rồi

Em hãy yên lòng một lát thảnh thơi
Ước chi lo mọi nỗi em lo, buồn mọi nỗi em buồn
Cho phút này em được ngủ ngon
Ta sẽ cùng qua bao làng mạc ruộng vườn,
Bao giếng nước, ngày vui, bao mùa cấy gặt
Người đi đường mệt mỏi ơi, ngủ đi cho lại sức

Như chưa hề khổ nhọc
Như chưa hề đắng cay
Anh ở cạnh em đây
Đừng sợ xa nhau nữa
Nắng chiều trên ngọn lá
Gió cồn bụi trắng bay
Nẻo dài còn đợi đấy
Ngủ đi, bạn đường ơi!

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Nàng tiên cá - Han Christian Andersen

07:41, Thứ Sáu.30.10.2009

Sáng hôm sau, tàu cập bến tại kinh đô nước giáng liềng. Chuông nhà thờ kéo vang, lính tráng mang cờ, súng cắm lưỡi lê, dàn thành cơ đội để duyệt binh. Mỗi ngày có những cuộc vui mới; yến tiệc, khiêu vũ liên tục, nhưng nàng công chúa vẫn chưa về. Người ta nói rằng hiện nàng đang ở một nhà tu xa để trau dồi đức hạnh theo lễ giáo của các vua chúa. Cuối cùng, nàng đã về.
Thủy nữ nóng lòng muốn biết mặt người con gái có sắc đẹp lừng danh ấy. Nàng đã phải công nhận điều đó. Nàng chưa bao giờ thấy một người dễ thương, có làn da mịn màng, đôi mắt xanh thẳm lóng lánh dưới hàng lông mày đen và dài như vậy.
Hoàng tử reo lên:
- Chính em, chính em đã cứu ta khi ta mê man trên bãi biển.
Rồi chàng ôm lấy người vợ chưa cưới và bảo nàng tiên cá:
- Hạnh phúc quá! Điều mơ ước tha thiết nhất đời ta đã thực hiện được. Cô bạn quý mến của ta ơi, em hãy chia xẻ hạnh phúc với ta!
Nàng công chúa thủy cung hôn tay hoàng tử, nhưng cảm thấy cõi lòng tan nát. Ngày cưới chàng sẽ là ngày nàng từ giã cõi trần và biến thành bọt biển.


Chuông tất cả nhà thờ khua vang, sứ giả chạy khắp phố phường báo tin công chúa kết hôn. Trên khắp các nhà thờ, dầu thơm bốc lên nghi ngút trong những cây đèn bạc quý giá. Các cha cố lắc lư đỉnh trầm; cặp vợ chồng mới cầm tay nhau nhận phước trước đứa giám mục. Nàng tiên cá bận áo lụa thêu vàng, nâng đuôi áo của công chúa. Nhưng nàng chẳng còn nghe thấy tiếng nhạc du dương, chẳng còn trông thấy lễ cưới tưng bừng. Nàng còn phải nghĩ đến cái chết đêm nay và tất cả những gì sẽ mất đi, đối với nàng, trên thế gian này.
Ngay đêm đó, cặp vợ chồng mới cưới trở lại con tàu giữa tiếng súng chào và cờ bay phấp phới. Chính giữa tàu là cán lều có căng màn đỏ rực thêu vàng, nơi mà cặp vợ chồng mới cưới sẽ nghỉ đêm.



Gió căng buồm và tàu lướt nhẹ nhàng trên làn nước trong vắt.
Đêm đến, người ta đốt đuốc sáng trưng, thủy thủ nhảy múa vui vẻ trên boong. Nàng tiên cá nhớ lại đêm đầu tiên nàng được phép lên mặt biển. Nàng đã được trông thấy một cuộc dạ hội tưng bừng náo nhiệt như đêm nay. Lúc này nàng còn đủ can đảm để khiêu vũ; nàng nhảy múa nhẹ như én liệng làm mọi người phải thán phục; chưa bao giờ nàng nhảy đẹp như đêm nay. Chân bước như giẫm lên gốc rạ vót nhọn, nhưng nàng đâu có cảm thấy đau, vì còn có một nỗi đau khổ mãnh liệt hơn đang dày vò tâm can nàng. Nàng biết rằng đêm nay là đêm cuối cùng nàng được nhìn thấy con người mà vì ai nàng lìa bỏ cha mẹ, quê hương, hy sinh tiếng nói và giọng hát huyền diệu, và ngày lại ngày, nàng đã phải âm thầm chịu đựng bao nhiêu nỗi đau đơn ê chề mà không ai biết tới. Đêm nay là đêm cuối cùng nàng được thở chung bầu không khí với người đó, nàng được nhìn thấy biển sâu và sao trời vằng vặc. Một đêm sâu thẳm, vĩnh viễn, một đêm vô tri vô giác, không mơ, không mộng, đang chờ đón nàng, chỉ vì nàng không có và chẳng hề có một linh hồn bất diệt được.
Cuộc vui rộn rã trên tàu kéo dài đến nửa đêm; nàng tiên cá đáng thương vẫn tươi cươi và nhảy múa, nhưng đã chết cả cõi lòng. Hoàng tử ôm luôn người vợ xinh đẹp, nàng đùa vào mái tóc của chàng và họ khoác tay nhau vào nghỉ trong căn lều lộng lẫy.


Tàu trở lại yên tĩnh. Hoa tiêu ngồi trong buồng lái. Nàng tiên cá dựa vào dây buồm và đưa mắt nhìn ánh bình minh ló lên ở phương đông. Nàng biết chắc rằng ánh thái dương đầu tiên sẽ giết chết nàng ngay tại chỗ.

Bỗng nàng thấy các chị nàng nổi lên, trông mặt họ cũng tái mét, chẳng kém gì nàng, mớ tóc dài đã bị cắt cụt, không còn phất phơ trước gió nữa. Họ nói:
- Các chị đã biếu mụ phù thủy tất cả tóc để cứu em khỏi cái chết ngày hôm nay. Mụ đã cho lại các chị con dao găm này đây. Trước khi mặt trời mọc, em phải cắm nó vào tim hoàng tử. Hễ máu chàng chảy xuống chân em, lập tức đôi chân sẽ biến thành đuôi cá. Em sẽ trở thành nàng tiên cá, nhảy xuống nước là sống đủ ba trăm năm cho đến ngày hóa thành bọt biển. Nhưng mau lên em! Chàng hay em, một trong hai người, phải chết lúc mặt trời mọc. Vì em mà Thái Hậu buồn phiền đến nỗi cũng phải để cho mụ phù thủy cắt mất mớ tóc bạc. Giết hoàng tử đi và về với các chị nhanh lên em! Em có trông thấy cái vạch đỏ ở chân trời kia không? Trong mấy phút nữa, mặt trời sẽ mọc và em sẽ chết đấy!


Các chị thở dài não ruột và lặn xuống biển. Nàng tiên cá vén rèm che cửa lên và trông thấy người vợ trẻ ngủ dựa đầu trên ngực hoàng tử. Nàng cúi xuống hôn vào cái trán trơn mịn của chàng, nhìn về phía chân trời, nơi vừng đông mỗi lúc càng đỏ tía. Nàng ngắm nhìn lưỡi dao găm trong tay, rồi đưa mắt nhìn hoàng tử đang nhẩm tên người vợ trong giấc mơ.
Phải, chàng chỉ nghĩ đến vợ chàng thôi. Con dao găm rung lên trong bàn tay nàng tiên cá. Đột nhiên nàng quẳng nó xuống biển. Nước bắn tóe lên nom như những giọt máu đỏ sẫm.
Nàng nhìn hoàng tử một lần cuối cùng rồi gieo mình xuống biển và cảm thấy thân thể tan thành bọt.


Vừa lúc ấy vừng dương nhô lên khỏi mặt biển. Những tia nắng ấm áp, dịu dàng, chiếu trên đám bọt lạnh ngắt và nàng tiên cá cảm thấy mình chưa chết. Nàng trông thấy vừng dương sán lạn.
Trên mặt nước hàng trăm sinh vật đang bay lượn và ca hát. Qua thân hình trong vắt của những sinh vật ấy, nàng nhìn thấy những cánh buồm trắng của con tàu trên nền trời đỏ rực.
Tiếng hát của các sinh vật rất du dương, những kẻ phàm tục không thể nghe thấy, cũng như con mắt người thường không thể trông thấy các sinh vật ấy. Chúng không có cánh, nhưng vẫn bay lượn được, vì thân thể quá nhẹ nhàng. Nàng tiên cá cũng biến hình giống chúng và thoát dần ra khỏi bọt biển.

- Ta đang ở đâu thế nhỉ? Nàng tự hỏi bằng một giọng giống như các sinh vật trên không, nhẹ nhàng đến nỗi không giọng nói trần tục nào sánh kịp.
Có tiếng đáp:
- Hiện nay nàng đang ở với người con gái của không trung. Các tiên cá không có một linh hồn bất diệt, và chỉ có được là nhờ vào tình yêu của một người đàn ông trên mặt đất. Đời họ vĩnh viễn hay không là nhờ vào kẻ khác. Chúng tôi, những người con gái của không trung, không có linh hồn bất diệt. Nhưng, nếu chúng tôi làm được những điều thiện thì chúng tôi có thể có một linh hồn. Chúng tôi bay đến xứ nóng, nơi ôn dịch hành hoành để cứu vớt loài người. Chúng tôi thả trong không trung hương hoa thơm ngát để chữa bệnh cho họ. Trong ba trăm năm, nếu chúng tôi mang hất tâm lực làm điều thiện, chúng tôi sẽ có một linh hồn bất diệt và chúng tôi sẽ được cùng loài người chia sẽ hạnh phúc vĩnh viễn.
- Thế còn tôi?
- Nàng ư? Nàng tiên cá đáng thương, nàng đã đau khổ quá nhiều, và đã làm được nhiều điều nhân đức, nên nàng cũng được nâng lên làm nàng con gái của không trung, và từ bây giờ, nếu nàng làm được nhiều điều thiện trong ba trăm năm, nàng cũng sẽ có một linh hồn bất diệt.
Nghe vậy nàng tiên cá dang đôi tay trong vắt lên giời và lần đầu tiên đôi mắt nàng đẫm lệ.
Trên tàu, tiếng động và tiếng ồn ào trở lại. Nàng nhìn thấy hoàng tử và công chúa xinh đẹp đang chăm chú tìm nàng. Họ lo lắng nhìn xuống làn nước ngầu bọt, như ngờ rằng nàng đã gieo mình xuống biển.
Nàng tiên cá vô hình hôn lên trán công chúa, mỉm cười với hoàng tử rồi nhập vào đoàn con gái của không trung, cưỡi trên đám mây hồng, bay bỗng trên trời.
- Ba trăm năm nữa chúng ta sẽ được bay như thế này lên thiên đàng, một nàng con gái của không trung nói.
Một nàng khác bảo:
- Có thể sớm hơn.
- Tại sao?
- Chúng ta sẽ len lỏi vào nhà những người trần có con cái, và mỗi lần tìm thấy một đứa bé ngoan ngoãn làm vui lòng cha mẹ, xứng đáng được cha mẹ yêu quý, Thượng đế sẽ rút ngắn thời gian thử thách cho chúng ta. Các cháu bé không biết chúng ta bay lượn trong phòng và mỗi lần chúng ta mỉm cười với một cháu bé ngoan, chúng ta sẽ bớt đi một năm trong số ba trăm năm. Nhưng mỗi lần ta gặp phải một đứa bé gian ác làm cho chúng ta phải rỏ lệ đau buồn, thời gian thử thách của chúng ta sẽ tăng lên một ngày.

Somewhere, over the rainbow...






Chuyện kể của một thiên thần














Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

Hồ thiên nga

Chim thiên nga trắng muốt bơi lội tha thẩn trên mặt hồ. Ven bờ, người qua lại dập dìu, thỉnh thoảng trầm trồ buông một tiếng khen:

- Xem kìa! Chim thiên nga bơi đẹp quá!

Chim sung sướng lắm, tự nhủ: "Ai cũng ca ngợi cái đẹp của mình. Nếu mọi người biết mình đi lại lạch bạch thế nào, chắc sẽ chuyển sang chê cười mất. Chi bằng cứ ở giữa mặt hồ này!". Rồi thiên nga lại dạo quanh một vòng hồ. Lại những tiếng khen không ngớt... Chẳng bao lâu chú ta mệt nhoài và bắt đầu ngấm lạnh.

---

Cách đó không xa, một chim thiên nga khác cũng đang tung tăng bơi lội. Người người vẫn qua lại dập dìu. Vẫn những lời khen tặng rộng rãi:

- Kìa! Chim thiên nga trên mặt hồ mới đẹp làm sao!

Chim đạp nước tiến sát lại ven bờ rồi từ tốn nói:

- Mọi người có biết tôi chỉ đẹp khi ở mặt nước này? Còn lúc lên bờ, trông tôi xấu xí lắm...

Và để minh chứng cho câu nói của mình, chim ra khỏi lòng hồ, giũ cánh, bước đi. Lạch bạch...

Nhiều tiếng cười vang lên, và một giọng nói đáp lại:

- Ồ, có hề chi... Cuộc đời này, và kể cả chúng ta, đâu có gì hoàn hảo cả?

Chim thiên nga thong thả bước tiếp. Một lát sau chú trở lại mặt hồ và giang cánh...

Chú hài lòng thấy ngoài bầu trời, chú còn có cả hai thế giới...




P/S:

Không dễ dàng để luôn nhìn thẳng được vào thực tế. Càng khó khăn khi biết sẵn sàng chấp nhận thực tế đó, với cả cái đẹp và cái xấu, bằng sự hài lòng hay không.

Và... rộng lượng với người đã khó, rộng lượng với mình lại càng khó hơn...

Cuộc đời này là một bài học lớn để chúng ta tìm cách làm NGƯỜI.