Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

"Mối tình đầu" và cô bé ngồi bên cửa sổ


Kí ức luôn vượt qua cả thời gian, năm tháng. 
Nhưng hôm nay chính là kí ức của ngày mai.
 (Ôn Tĩnh)



1. Lâu rồi tôi mới lại thức đêm say sưa đọc tiểu thuyết. Cuốn sách của một nữ văn sỹ trẻ (có lẽ chỉ tầm tuổi tôi), thuộc một trong những nền văn học tôi ít muốn quan tâm nhất (tôi vẫn thường cực đoan như thế, với tất cả những gì mình ghét hay không thích). Sách khổ nhỏ, không dày, giấy cứng, chữ to và dễ đọc; ngoài bìa in hình một cô gái mảnh mai đang ngồi duỗi chân, trên đùi đặt cuốn sách mở, tóc buộc túm, hở cổ gầy và khuôn ngực nhỏ, đôi mắt đang hướng ra ngoài khung cửa sổ...

Khung cửa sổ rất rộng và sáng, hiển hiện mờ nhòa bầu trời cong và vòm lá xanh non ngoài kia...


Nội dung cuốn sách, theo tôi, là một cuộc hành trình kiếm tìm, hoài vọng và trở về. Từ những kí ức xa xăm - ban đầu rất mờ nhạt và khó lần giở - về một người đã ra đi vĩnh viễn, ít gắn bó, cô gái đã khám phá ra những giá trị thật, đã tìm thấy những thứ thực sự thuộc về mình. Từ quá khứ đã từng bị chôn vùi, đã mất, cô nhìn rõ hơn thực tại mình đang sống. Và quan trọng hơn cả, cô lại có đủ niềm tin để tiếp tục hướng tới tương lai, sau bao khổ đau và nước mắt, bao nuối tiếc và muộn phiền, bao níu kéo và gục ngã, bao mơ hồ và sáng tỏ...

Ừ nhỉ! Cuộc đời là thế. Cho chúng ta bao niềm tin và hi vọng để đôi mắt sáng và trái tim vui. Cho chúng ta bao nỗi buồn và tổn thất để đôi vai khỏe và hơi thở mạnh. Chẳng bao giờ ta có tất cả và cũng không khi nào ta mất hết. "Cuộc đời con người thực ra cũng giống như vượt qua ngã tư đường, nếu cứ toàn đèn xanh mà bỗng nhiên xuất hiện một cái đèn đỏ cũng sẽ cảm thấy mất mát gì đó, còn nếu gặp qua rất nhiều đèn đỏ và cho dù trên chuyến đường chỉ gặp một lần đèn xanh cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Vì thế, khi con người ở vận may thì chỉ cần gặp một chút chuyện nhỏ cũng thấy buồn bực, còn khi người ta không có vận may thì ngược lại, sẽ vì một hạnh phúc nhỏ nhoi mà kiên cường lên rất nhiều. Cũng giống như đồ thị hình sin trong toán học, nhấp nhô trùng điệp uốn lượn lên đỉnh rồi xuống đáy." (Ôn Tĩnh)

Dẫu sao, giữa hai người thanh niên ấy, tôi vẫn ấn tượng với Giang Quế Minh hơn cả - bởi sự hết mình và mạnh mẽ, bởi thái độ sống chủ động của anh. Sự âm thầm, vị tha làm nên sức sống mạnh mẽ trong tình yêu của Mạnh Phàm, nhưng vẫn không đủ sức để anh được một lần thực sự hạnh phúc, trọn vẹn hạnh phúc với MỐI TÌNH ĐẦU của mình...


2. Tôi mơ hồ nhớ về những ngày đã xa - ngày trái tim tôi thỉnh thoảng vẫn loạn nhịp, rung lên thổn thức chỉ bởi những điều vô cớ: một trang sách hay, một câu văn đẹp, một cánh hoa rơi, một làn hương mỏng hay một ánh mắt nhìn bâng quơ... Cái ngày đó, con bé gầy nhỏng, da trắng xanh và đôi mắt luôn mở to như đèn pha ô tô - là tôi - ấy (cô giáo chủ nhiệm lớp 5 đã từng nói với tôi thế, một buổi chiều khi hai cô trò đang ngồi luyện đề, chuẩn bị cho kì thi HSG Văn QG) đã luôn mơ ước có một căn phòng riêng thật xinh đẹp phủ sơn hồng với khung cửa sổ mở rộng, nhìn ra được bầu trời màu xanh, cong như một cánh diều. Nó sẽ sơn khung cửa sắt màu xanh, treo lên đó một chiếc chuông gió hình tròn làm bằng thủy tinh trong veo. Nó sẽ đặt lên mặt bàn một lọ hoa nhỏ xíu, rực rỡ màu sắc. Nó sẽ luôn mở rộng cuốn sách yêu thích, để rồi khi có bước chân một ai đó rảo qua, sẽ mơ màng đôi mắt làm như đang mải suy nghĩ...



P/S: Thôi. Hết hứng rồi. Không viết nữa...

























Đây là quyển sách thích hợp nhất 

đối với những ai đã trưởng thành, đã trải qua và đã quên đi mối tình đầu của mình