Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Rồi trời sẽ mưa

Phố nhỏ. Một sớm trời có mưa. Ngồi nép mình sau khung cửa sổ, lơ đãng nhìn ra nền trời xám lạnh và buồn hiu hắt, ta chợt thấy mình sao giống quá những hạt mưa ấy. Nhỏ bé, liêu xiêu vô định... Và cô độc.
Chợt nhớ da diết những vần thơ Vũ:

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xóa nhòa hết những gì em hứa
Mây đen tới, trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng thủa ban đầu

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xóa cả dấu chân đi về thủa ấy
Gối phai nhạt mùa hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
Thức chẳng yên, dở dang giấc ngủ
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa

Bản nhạc ngày xưa, khúc hát ngày xưa
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
Dẫu đường đời lắm đổi thay khó nhọc
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau

Riêng lòng anh, anh không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Em không còn màu mắt xưa

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gãy cành và rụng trái
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi?

Tình yêu ấy, cái nhìn ấy, con người ấy... Sao chân thành, nặng sâu và đáng yêu đến thế?
Mối quan tâm ấy, nỗi âu lo ấy... Sao đáng tin cậy và khiến lòng người bình an nhường vậy?
Chỉ thế thôi... Cũng vừa đủ cho một tâm hồn đang run rẩy vì quạnh hiu bớt lạnh.