Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Someday

"Một ngày nào đó là một khái niệm nguy hiểm, vì nó đồng nghĩa với không bao giờ"


Tôi tin vào lời khẳng định đó. Và bây giờ thì tôi cảm thấy băn khoăn về những điều ước hẹn. Một ngày nào đó, tôi sẽ tới Paris, ngồi đội mũ rộng vành và nhâm nhi ly cafe trên con đường lát gạch, dưới tán hạt dẻ... Một ngày nào đó, tôi sẽ lênh đênh giữa Đại Tây Dương trên một con thuyền với cánh buồm màu đỏ... Một ngày nào đó, bước chân tôi in dấu trên đỉnh Phanxipăng mịt mù sương khói... Một ngày nào đó, ta sẽ gặp nhau... Một ngày nào đó... Hàng trăm, hàng nghìn những một ngày nào đó đang ngày lại ngày tiếp diễn, mài mòn suy nghĩ của chúng ta, như viên thuốc mê dịu ngọt. Ta bám vào cái một ngày nào đó để lạc quan bước tiếp. Và rồi tới một ngày nào đó, ta đột nhiên mỏi mệt quá...
Tôi đang ở giữa những sự mơ hồ, mong manh và run rẩy.

Tôi đã ngồi rất lâu trước màn hình laptop chỉ để cố nhìn vào đôi mắt của em bé ấy - mở tròn xoe và nhìn người bác sĩ luống tuổi đang mỉm cười tin cậy đối diện. Nhưng gương mặt và khóe miệng bé thì nghếch lên đầy ngạc nhiên, ngỡ ngàng trước "vật thể lạ" đang "xâm" vào bắp tay mình. Búp tay kia của bé nắm chặt lấy mấy ngón tay mẹ. Và người mẹ thì không còn điều quan tâm nào khác ngoài thế giới bé nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình...
Chỉ người mẹ là thật sự thoải mái với cảm giác của mình. Bình yên, tin cậy và đầy thương yêu.
Còn em bé. Nếu biết nói, em sẽ nói điều gì?
Và người lớn sẽ giải thích như thế nào với em nhỉ? Họ muốn tốt cho em. Nhưng thật ra, họ đang làm em đau đấy...
Một đôi khi, tôi thấy người lớn chúng ta đều là những đứa trẻ!

Dẫu sao, tôi vẫn tin vào cuộc sống và những điều ước hẹn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét