Đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu
Trang sách ước
năm xưa
Đã đến ngủ bao
nàng tiên tuổi nhỏ
Chiếc ghế gỗ chơ
vơ bên cửa sổ
Bao giấc mộng đến
ngồi rồi lại ra đi
Một trận mưa bất
ngờ, một khung cửa thoáng qua
Một gương mặt
chập chờn rồi vụt biến
Bao con tàu về
ga, bao con thuyền cập bến
Mà riêng em chẳng
đến cùng tôi
Em qua bao con đường, em gặp bao con người
Em cười nói giữa bao bè bạn
Em đặt chân lên bao thành phố khác
Mắt em từng in
bao tấp nập hoàng hôn
Có thể em đã trú
mưa cùng anh ở một ngã ba đường
Em đi qua cầu
thang vô tư, có khi còn hát
Có lúc em ốm đau
mà anh chẳng biết
Em sống dưới mái
nhà cùng thành phố với anh
Mà chẳng gặp nhau
dù chỉ một lần
Em hay đâu anh khổ anh buồn
Anh chờ anh đợi?
Nghĩ lại còn giận em lắm đấy
Em biết không, những tháng năm dài
Anh như người con giai
Ở trong bài hát
cũ
Đi tìm em phiêu
bạt những con sông
“một tin trông
hai tin đợi
ba bốn tin chờ
sao chẳng thấy
em?”
Bây giờ chúng
mình đã có nhau
Khoảng thời gian
còn lại
Thương biết mấy
vẫn còn chưa đủ
Lẽ nào anh lại trách em?
Nhưng phải nói cho mà biết
Đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu
(DI CẢO)
Đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu
Trả lờiXóaChỉ tại con đường sao xa cách thế
Đáng lẽ em còn đáng yêu hơn nữa
Chỉ tại bấy giờ anh đang ở đâu
Đáng lẽ quả chín chẳng phải đợi mùa sau
Chỉ tại anh không về vun xới
Nhưng vì em biết yêu, biết đợi
Nên hạt sẽ nảy mầm, sẽ xanh...
Chị ơi, thực sự là:
Trả lờiXóaTừng ngày nắng hay mưa vội vàng
Từng chiều xuống hay đêm dịu dàng
Đã đi vào nỗi đời riêng
Đã cho hạnh phúc thầm kín
Còn tìm thấy quanh đây tình người
Còn tìm thấy bao nhiêu mời gọi
Những tâm hồn lá xanh tươi
Biết ơn đời những tin vui.
Hôm nay, lúc ở nhà nhà thơ Nguyễn Bính, nghe chị nói mà em cảm giác như chị sắp khóc vậy. Nhưng đúng là xót xa quá khi hồn thơ nhà thơ thì mênh mang, chỗ đứng của nhà thơ trên thi đàn quá lớn mà chút không gian tưởng niệm lại quá đơn sơ, quạnh vắng...