Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

Cafe Tết

Mùng 2 Tết. Trời ấm và nắng chan hòa. Hai cô bạn lặng lẽ đi lễ xuân đầu năm ở đền Trần. Dòng người đông hối hả và sốt sắng (cứ như không nhanh chân thì lời nguyện cầu sẽ bay mất chứ không đậu lại được vậy. Tự nhiên tôi nao nao nhớ Huế. Nhớ chùa Thiên Mụ. Nhớ điện Hòn Chén. Nhớ không khí trầm mặc, tĩnh lặng nơi đó và cảm giác thanh tao ở trong lòng).

Không vội vàng. Cùng loanh quanh tìm quán cafe. Phải rồi. Có biết bao tâm sự. Bao câu hỏi. Còn biết bao băn khoăn và suy nghĩ.

Đường phố đông nhưng ai cũng có điểm về. Ít ai thảnh thơi ngồi lại bên nhau ở một nơi xa lạ để nói những câu chuyện cũ hay chuyện còn dang dở. Bởi vậy, dễ hiểu thôi, các quán cafe đều đóng cửa. Phố cafe cũng lặng yên, cửa đóng then cài.

Nhớ ngay tới "bến Thượng Hải" của tôi và Thảo - góc quán quen có cậu chủ rất trẻ cùng tuổi, người Hải Phòng chính gốc, thích cầm mic ngồi hát nghêu ngao mỗi buổi tối cuối tuần ngay giữa quán (giữ chân khách hay là để khách rút ngắn thời gian lưu quán, ^^). Thế mà đúng thật. Quán đã mở cửa và lưa thưa khách. Mấy cậu chàng thanh niên dừng chân giữa buổi chơi Tết. Một vài người đàn ông trạc tuổi trung niên, dáng doanh nhân, trầm mặc và cảnh giác, nhìn gì rất sâu qua làn khói thuốc.

Gặp lại em - sinh viên cũ của tôi. Câu chào rất quen thuộc: "Chị đã tới" (cậu bé này kém tôi 4 tuổi. Là sinh viên lớp tôi chủ nhiệm ngày ở trường cũ. Chỉ chào "" khi có riêng tôi. Và luôn là "chị" trong những trường hợp như bây giờ. Năm 2009, trong chuyến đi thực tế Sapa, buổi đêm trước cổng Nhà thờ Đá, em hóa trang bằng một bộ quần áo "kinh dị" với nón lá rách te tua và chiếc áo tơi làm bằng nilong đen, từ đâu chạy xồ ra. Cô giáo thất kinh tưởng macarong bản địa, hét thất thanh và bỏ chạy không dám ngoái lại).

Như thường lệ, chúng tôi cùng sóng bước lên tầng 4. Nhưng không hiểu sao, bước chân lại dừng ở căn phòng nhỏ sát cầu thang ngay trên tầng 2. Phòng hẹp, chỉ khoảng 15m2, xanh màu giấy dán tường. Mấy bộ salong bọc nhung vàng thấp tè. Chọn chỗ ngồi sáng sủa ngay cạnh cửa sổ, với tay kéo cánh cửa kính cho bớt gió. Vậy mà thỉnh thoảng vẫn lạnh tê người vì một vài làn gió lạc từ cánh cửa chính ngay phía sau lưng. Gọi thêm một ly sinh tố có đá, để thấm lạnh thêm...

Câu chuyện kết thúc bằng những giọt nước mắt của cô bạn tôi. Đêm giao thừa, hai đứa vẫn còn ý ới nhỉ. Bạn từ một ngôi chùa gần nhà, bấm máy chúc Tết. Đúng 0h5', tôi, ngay sát mép đường cạnh Cung Văn hóa Thể thao thanh thiếu niên, mắt dán lên trời ngắm pháo bông, một tay cầm nhang cầm lộc, tay cầm điện thoại nghe lời bạn chúc. "Thật vui nhé! Rồi thật hạnh phúc nhé! Cho cả hai chúng mình".

Giọt nước mắt đầu năm.

Tôi để bạn khóc.
------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét